Edit: Linh Lung
Khoảng thời gian trước, khi Hứa Trạch nhìn thấy đoạn video để trần nửa người trên của Lục Yến lan truyền trên mạng, anh ta nghĩ thầm, kiểu người như Lục Yến, mấy người đồng tính mà xem được mấy ai chịu đựng nổi.
Kể từ lúc đó, anh ta đã gặp vài giấc mộng không thể miêu tả, đối tượng đều là Lục Yến.
Đó là lý do tại sao, dù đã thể nghiệm được tính tình của Lục Yến, anh ta vẫn muốn có một trận vận động mãnh liệt với hắn.
Kết quả, anh ta bị đánh đến kêu cha gọi mẹ.
Hứa Trạch không biết mình bị đánh bao lâu, chỉ biết khi nó kết thúc anh ta chỉ cảm thấy eo đau, chân đau, trừ cái mặt ra, toàn thân trên dưới đều đau và nóng lên.
Lục Yến hài lòng, đem cây lau nhà gài trở lại, xoay người chậm rãi rửa tay: "Bên ngoài có người, anh ra trước đi."
Cả tầng chỉ có mỗi cái WC này, bên ngoài đã sớm có tiếng nói chuyện, hình như có người còn gọi phục vụ tới mở khóa.
Lục Yến cũng xem như nắm bắt được tính tình của Hứa Trạch, biết đối phương sợ mất mặt sẽ không nói ra.
Hứa Trạch run rẩy đứng lên, liếc nhìn qua gương, người bên trong đẹp trai tuấn tú như lúc mới đến, nhìn không ra chỗ nào vừa mới bị đánh cả — Lục Yến xuống tay không hề nhẹ, nhưng không một cái nào rơi xuống mặt anh ta.
Anh ta xoa eo mình, khóc thảm thương: "Yến Yến, em học qua tán đánh hả?"
Lục Yến chả thèm nhìn anh ta: "Đánh nhẹ?"
Người phục vụ tới rồi, vừa mới móc chìa khóa ra, một tiếng răng rắc vang lên, cửa mở ra.
Hứa Trạch đi ra, đón nhận ánh mắt nghiên cứu, tìm tòi của mọi người, đầu ngẩng lên, nói với người phục vụ: "Kêu bên sửa chữa đến xem thử, cánh cửa hư này cứ luôn tự động khóa trái."
Sau đó cố nén đau đớn, khập khiễng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Xác định người bên ngoài đã đi hết, Lục Yến từ buồng kế bên đi ra, sửa sang lại cổ áo, vừa mới chuẩn bị rời đi, chuông di động vang lên.
Lục Yến đi tới chỗ ít người, dùng vai kẹp lấy điện thoại, tay kia sửa sang lại ống tay áo: "Mẹ."
Lục Miểu: "Tiểu Yến, ăn cơm chưa con?"
"Đang tham gia tiệc tối ạ."
"Ừm, cái kia, Tiểu Yến à," Lục Miểu do dự hỏi, "Con tìm mấy người đó có đáng tin không con?"
Lục Miểu vốn là muốn dạy dỗ lại con trai một chút, phá hư hôn lễ của kẻ xấu cũng không phải chuyện tốt gì, nhưng lúc mở miệng ra lại thành nói lời lo lắng.
Lục Yến: "Sao ạ?"
Lục Miểu: "Những người phá hôn lễ của Chu Minh đáng tin cậy chứ con? Bây giờ con là minh tinh, làm chuyện gì cũng phải suy xét kĩ càng, chuyện này lỡ người ta điều tra ra thì làm sao bây giờ."
Những lời của Chu Minh nói trước khi cúp điện thoại ngày hôm đó khiến Lục Miểu vừa tức vừa lo lắng, bản thân mắt mù bao nhiêu, lại sợ Lục Yến làm việc để lại điểm yếu trong tay người nọ.
Lục Yến đang chỉnh cổ tay áo ngừng lại: "Hôn lễ của Chu Minh bị phá ạ?"
Nghe được vẻ kinh ngạc trong lời nói của con trai, Lục Miểu sửng sốt: "Không phải con phá"
"... Không phải ạ."
Lục Miểu ồ một tiếng: "Mẹ còn tưởng rằng...! Thôi, không phải thì tốt." Trái tim treo lơ lửng của Lục Miểu cuối cùng cũng buông uống, giọng điệu thoải mái hơn nhiều, "Hai ngày nữa mẹ sẽ về, muốn ăn cái gì, mẹ mang đến phim trường cho con."
Lục Yến cầm di động, trong mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp: "Gần đây con thích ăn canh súp."
Cúp điện thoại xong, Lục Yến trầm mặc trở về chỗ ngồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!