Lục Yến mang một chiếc khẩu trang lớn, đi lang thang giữa đám trai gái trong quán bar.
DJ chuyên chú chơi liên khúc nhạc dance làm người ta đinh tai nhứt óc, ánh đèn mờ ảo, mọi người phải áp sát vào tai đối phương thì mới rõ đang nói gì.
Lục Yến luôn cảm thấy âm nhạc xập xình inh ỏi trong quán bar chẳng qua là để cho người ta có cớ tiếp xúc thân mật với nhau, đẩy bầu không khí ái muội này lên đỉnh điểm mà thôi.
Mắt hắn ẩn hiện những đường tơ máu, cảm xúc không dao động, chẳng chút hoang mang lướt qua đám người, tiến thẳng đến khu phòng riêng trong quán bar.
Mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ.
Thời buổi này, ngay cả những ngôi sao lớn cũng chẳng mấy khi mang khẩu trang lúc vào quán bar.
Dù sao ở những nơi chật hẹp thế này mang khẩu trang thì còn bắt mắt hơn nữa.
Khoảng thời gian này Lục Yến bận tối tăm mặt mày, đến mức chỉ cần nhắm mắt khoảng năm giây thôi là có thể ngủ thiếp đi.
Hai mươi phút trước, hắn vừa kết thúc buổi ghi hình, nằm nghỉ trên xe bảo mẫu.
Thời điểm xuống xe rất vội vàng thành ra khẩu trang vẫn chưa được tháo xuống.
Hắn bước đến khu vực phòng riêng, mở di động lên nhìn số phòng 002 từ một dãy số xa lạ, bên dưới còn một tấm ảnh, hai bàn tay to lớn mười ngón đan nhau.
Trên một bàn tay trong đó, ngón áp út đeo chiếc nhẫn lấp lánh ánh bạc trong đêm tối.
Kiểu dáng của chiếc nhẫn là kiểu Lục Yến thích, — vớ vẩn, chiếc nhẫn này là tự hắn chọn đấy, vẫn còn nhớ rõ giá của nó nữa kìa.
Bước đến phòng 002, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa phòng đi vào.
Bên trong, hai người đàn ông đang ôm nhau, một người áp một người vào tường, hôn nhau say đắm.
Cảnh tượng mới tuyệt vời làm sao, Lục Yến nghĩ, nếu một trong hai người họ không phải là bạn trai của hắn.
Hai người đang hôn nhau tỉnh táo lại, thấy người tới tên đàn ông đè người trên tường mở to mắt, lập tức đứng thẳng người ngơ ngác nhìn Lục Yến, "—Lục Yến? Em, em không phải đang ở phim trường sao?"
Lục Yến giơ tay bật tất cả đèn trong phòng lên, nhìn về phía túp lều nhỏ ở th@n dưới của Hứa Trạch, nở nụ cười đầy châm chọc.
Người đàn ông bị Hứa Trạch đè trên tường hắn cũng biết, là nam ba của một bộ phim truyền hình mà hắn từng diễn, Lưu Tinh An.
Y dựa vào tường nhìn chằm chằm Lục Yến.
Trên bàn trong phòng riêng để đầy chai rượu, Lục Yến khom lưng cầm lấy vỏ một chai rượu, đặt lên tay ước lượng.
Hứa Trạch cuống cuồng hẳn lên: "Lục Yến, em nghe anh giải thích đã, đừng xúc động mà."
Lục Yến mắt điếc tai ngơ, hắn đứng thẳng dậy, nện chai rượu trong tay về phía hai người bọn họ!
"Choảng—"
Tốc độ ra tay của Lục Yến quá nhanh, hai người kia căn bản không kịp phản ứng, chai rượu xượt qua mặt Hứa Trạch, lập tức tạo thành chiếc hoa bên tai.
Mà Lưu Tinh An bên cạnh, vẻ mặt đã chuyển từ đắt thắng sang sợ hãi, nắm chặt lấy tay áo của Hứa Trạch, dụi dụi vào cổ anh ta giống như một con thú nhỏ bị kinh hãi.
Đập xong chai rượu, Lục Yến rời khỏi phòng riêng mà không thèm quay đầu lại.
Từ lúc bước vào đến khi đi ra, hắn chẳng buồn mở miệng nói một lời.
Trong phòng nhất thời không có tiếng nói nào, Lục Yến tựa như một cơn gió đến rồi đi rất nhanh.
Hứa Trạch nhìn những mảnh thủy tinh trên sàn nuốt nuốt nước bọt, này hẳn phải là một cơn lốc mới đúng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!