Chương 8: (Vô Đề)

Nghe chồng mình nói vậy, trong bụng bà Tâm ôm một mớ tức tối nên bà liền liếc nhìn ông khó chịu rồi mở miệng gắt lên

-Ông thì biết cái gì chứ? Nó không biết giữ chồng để cho chồng nó đi lung tôi suốt ngày mà được à? Hỏi tới thì nó nói không biết? Vậy tôi hỏi ông tôi bỏ tiền bỏ của ra để cưới dâu làm gì cho tốn thêm một mớ hả?

Bà Tâm dứt lời ông Dũng lại chặc lưỡi

-Ôi bà nói cái gì mà kỳ cục. Tôi thấy giữ chồng như bà mới có chuyện đó?

Bà Tâm chột dạ nhìn chồng luôn miệng

-Ông nói vậy là có ý gì hả? Đừng có mà xỏ xiên nghe chưa?

Rồi bà Tâm lại quay sang hỏi Lan Chi

-Còn thằng Sơn Anh đâu rồi Lan Chi?

Lan Chi len lén đưa mắt nhìn lên lầu rồi trả lời mẹ chồng mình

-Dạ anh Sơn Anh hôm này về muộn nên còn ngủ mẹ ạ?

-Trời ơi là trời giờ này mà còn ngủ? Con lên trên thỉnh nó xuống đây cho tao biểu?

-Dạ dạ con đi liền mẹ!

Lan Chi thót tim với bà Tâm nên liền đi nhanh lên phòng. Sơn Anh vừa tỉnh, đang ngồi tựa lưng vào tường, mặc một bộ pijama thoải mái rồi hút thuốc phì phà.

Thấy Lan Chi vào Sơn Anh khó chịu lên tiếng

-Mới sáng cô tâu cáo gì mà mẹ tôi lớn tiếng giữ vậy hả?

Lan Chi vào phòng, thấy chăn gối bừa bộn, lại nghe Sơn Anh hỏi nên cô vừa gấp chăn vừa mệt mỏi trả lời

-Anh nghĩ tôi nhiều chuyện lắm để mà đi mách mẹ anh à?

-Thế sao mẹ tôi lại la ó ỏm tỏi ở dưới nhà hả?

-Mẹ anh gọi anh đó? Xuống dưới rồi hỏi bà.

Sơn Anh nghe vậy nên liền dụi điếu thuốc đưa tay cầm đầu thuốc còn dỡ và hất mặt bảo Lan Chi.

-Cô đem tàn thuốc bỏ sọt rác cho tôi đi ?

Lan Chi bất chợt nhìn Sơn Anh, trông anh ta cũng đẹp trai, hôm nay nhìn kỷ còn có phần đẹp xuất sắc, đôi mày rậm, vầng trán cao, lại trắng nhưng được cái lười chảy thây và vô cùng khó ưa. Bất giác Lan Chi nhếch môi đáp lại

-Anh đâu phải bị liệt. Sọt rác ở gần anh kia kìa? Sao không tự bỏ lại sai tôi?

Sơn Anh nheo mắt ngó xuống, đúng là sọt rác ở gần thật. Nhưng mà anh không muốn mình làm mà chỉ muốn sai khiến Lan Chi thôi

-Nhưng cô là vợ tôi? Chồng bảo thì vợ phải làm!

Lan Chi đáp lại ngay

-Vậy thì anh chặt cụt tay cụt chân của anh cho thành người bị bại liệt đi, lúc đó tôi sẽ nguyện suốt đời ở bên chăm sóc phụng dưỡng cho anh!

-Cô nín đi, cô nghĩ cô là ai hả? Đối với tôi cô vẫn chỉ là một con osin thôi cô có hiểu không?

Lan Chi nghe Sơn Anh nói, trong lòng càng thêm bực nên cô càng buộc mình phải trả lời

-Ừ cho dù tôi là osin đi chăng nữa nhưng cũng không giống như cái loại người vô công rỗi nghề như anh? Sáng đêm đàn đúm với gái? Đúng là đồ bạc nhược, ăn thì có mà chẳng chịu làm. Chẳng có được một chút gì gọi là bản lĩnh của đàn ông cả?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!