Chương 7: (Vô Đề)

Lan Chi nhìn dì Hà luýnh quýnh giành lấy công việc mà cô chỉ biết cười trừ. Cô nhỏ tiếng nói với dì

-Sao dì cứ gọi con là mợ hoài vậy? Cứ gọi con là Lan Chi đi mà dù sao con cũng là cháu của dì!

-Ngày trước ở quê thì khác, bây giờ con lên đây làm dâu nhà bà chủ thì dì phải gọi khác chứ con? À mà con đang nấu gì đó?

-Con đang nấu cho anh Sơn Anh tô cháo nóng, hôm qua ảnh đi đến 3h sáng mới về, lại còn ói nữa, con sợ anh ấy mất sức…

Dì Hà nghe Lan Chi nói những lời lo lắng cho Sơn Anh, nhưng nhìn cô ngày càng héo hon chẳng có gì là được Lan Chi phúc bà lại càng xót xa cho cô. Đứng bên bà Hà thở dài nhìn Lan Chi nói

-Ngày trước dì thấy nhà bà Tâm đàng hoàng, lại giàu có thấy cậu Sơn Anh đẹp trai xứng đôi vừa lứa với con nên dì mới làm mai mối để con về đây yên chổ, mẹ con ở quê cũng có tiền để lo thang thuốc. Ai có dè cậu hai Sơn Anh lại đối xử tệ bạc với con như vậy? Có vợ mấy tháng rồi vẫn chẳng hề quan Tâm.

Lan Chi đã lâu cô cố nén Tâm tư mình vào lòng, không để nổi buồn dâng lên khóe mắt. Nhưng giờ đây khi nghe dì Hà nhắc đến, trong lòng cô không kìm được khóe mắt lại rưng rưng.

-Thôi thì đã bước vào rồi, có thế nào thì con đành chịu thôi dì ạ? Chỉ mong mẹ con được mạnh khỏe, bệnh tật tiêu trừ để sống với con thôi.

Bà Hà nhìn cô sắp khóc, bà thương lắm liền đưa tay lên vỗ vai Lan Chi an ủi

-Ừ thôi khi nào buồn cứ Tâm sự với dì. Hi vọng một ngày không xa cậu Sơn Anh thay đổi yêu thương con là được rồi. À mà sao lâu rồi con không xin phép bà chủ về thăm mẹ con đi, chắc bà Hai nhớ con lắm đó.

Lan Chi đưa tay dụi đôi mắt, cô mỉm cười nhìn dì Hà mà nghẹn ngào.

-Dạ, để vài tháng nữa con về dì ạ? Bây giờ về mà thấy con buồn chắc mẹ lại lo… thôi dì làm gì làm đi, con đem trà lên cho ba mẹ con đã, chắc ba mẹ dậy rồi đó dì.

Bà Hà gật đầu nói

-Ừ con đi đi, để nồi cháo ở đây dì canh cho rồi dì tắt bếp.

-Dạ.

Trên phòng khách.

Bà Tâm ngồi ở bàn giữa, hai tay cầm sắp tiền to cứ đếm đến đếm lui, trên gương mặt cau lại rồi cứ lẫm bẩm mãi.

Ông Dũng từ trong phòng đi ra, mới sáng đã thấy sắc mặt vợ mình không tốt. Ông liền ngồi xuống bàn rồi cất lời

-Nè mới sáng sớm cái mặt bà làm sao mà cứ như đưa đám thế?

Bà Tâm tặt lưỡi

-Rõ ràng hôm qua tôi gom hụi và tiền lời là 10 triệu đồng chẳng. Tôi để trong két đó. Thế mà bây giờ đếm hoài đếm mãi vẫn mất hết 500 ngàn.

-Thôi thôi mới sáng bà đừng có kiếm chuyện để mà đổ thừa vu oan cho ai trong nhà đó nhá?

-Ông này ngộ tôi có đổ thừa ai đâu hả? Nhưng mà mất tiền phải cho tôi nói chứ? Tiền chứ có phải lá bồ đề đâu ông?

-Bà…?

Thấy tính khí thất thường của bà vợ mình, ông Dũng chỉ biết lắc đầu mà thôi. Rồi ông ngồi im đó, nhìn bà cứ loay hoay với xấp tiền mà ông ngao ngán, trong lòng ông chỉ biết trách móc bản thân ông, cũng do ngày xưa ông nhu nhược không có chính kiến nên giờ đây phải chịu cái cảnh phân rẻ thế này.

Lan Chi từ nhà sau bưng nước lên. Thấy có mặt cả ba và mẹ chồng ở bàn khách cô liền lễ phép lên tiếng

-Dạ ba mẹ mới dậy? Con mời ba mẹ dùng trà!

Ông Dũng nhìn Lan Chi trả lời

-Ừ con để xuống bàn đi con?

-Dạ ba.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!