Một lúc sau Sơn Anh cũng từ từ mở mắt, cả nhà mừng rỡ vội vàng từng người lên tiếng hỏi anh
-Anh Sơn Anh anh tỉnh rồi, em mừng quá hà?
-Sơn Anh con có đau chỗ nào không con?
-Sơn Anh con nhận ra ba không hả con?
Sơn Anh nghe và nhận ra từng người thân của mình, anh vui mừng khôn xiết khi thấy mình đã sống lại. Nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì anh nhận ra hai mắt của mình có vấn đề, anh ngồi bật dậy hoảng hốt cố mở mắt ra, nhưng càng cố anh lại càng thấy đau, càng cố mở thì mí mắt lại càng sụp xuống. Trước mặt anh bây giờ chỉ là màn đen mờ ảo, hình dáng người thân cũng chẳng thể nào nhìn rõ được.
Trong đau khổ và tuyệt vọng, Sơn Anh bất giác cười lên thật to…
-Ha ha ha bây giờ tôi đã bị mù rồi, cả nhà hãy về hết đi.
Nghe Sơn Anh nói, cả nhà điếng người nhìn lấy nhau, còn Sơn Anh, anh nữa cười nữa khóc , đau khổ tột cùng nói tiếp
-Thằng này đã là phế nhân rồi …
Ông Dũng nhìn Sơn Anh, tấm lòng người cha nặng trĩu khi biết được tình hình của con mình. Ông không khóc nhưng lại nghẹn ở cổ họng, thật lâu mới nói nên lời.
-Sơn Anh con đừng bi oan, để ba tìm bác sĩ sang khám cho con rồi ba sẽ tìm cách lo cho con mà? Rồi con sẽ khỏe lại ngay thôi.
Sơn Anh bật cười, nụ cười thống khổ
-Thôi đừng ai lo cho tôi nữa, về hết đi, để tôi yên đi.
Lan Chi sợ Sơn Anh bị kích động, sợ ba mẹ thấy anh thế này sẽ đau lòng, thế nên cô đành lên tiếng
-Thôi khuya rồi ba mẹ về nghỉ đi, anh Sơn Anh mới tỉnh, để con lo cho ảnh được rồi ạ? Trong lúc kích động này chắc anh Sơn Anh cũng cần được yên tĩnh.
Ông Dũng hiểu ý Lan Chi liền gật đầu.
-Ừ thôi ba về rồi ba tìm cách chạy lo cho thằng Sơn Anh.
Bà Tâm cũng ngậm ngùi đứng lên, bà nhìn Sơn Anh, sau đó nhìn Lan Chi căn dặn
-Ờ thôi ba mẹ về, con ở lại coi tình hình rồi nhắn về cho ba mẹ nha con?
-Dạ mẹ?
Ba mẹ chồng đã ra về, chỉ còn Lan Chi và Sơn Anh ở lại trong căn phòng bệnh đầy mùi thuốc khử trùng. Cô liền bước tới ngồi bên giường, chầm chậm đưa tay sờ vào trán Sơn Anh.
Cảm nhận Lan Chi đụng chạm vào người mình, Sơn Anh liền né tránh. Anh nói
-Sao em không về luôn đi, ở lại đây chi hả?
Lan Chi nghe vậy liền đưa tay nắm chặt lấy tay Sơn Anh. Cô mở lời
-Em là vợ anh, không ở đây thì ai chăm sóc cho anh?
-Nhưng bây giờ anh tàn phế, anh đui mù rồi, anh không cần vợ nữa. Em tránh xa anh ra đi Lan Chi.
Sơn Anh lên tiếng xua đuổi nhưng nổi lòng anh lại đau đớn thế nên Lan Chi chẳng từ bỏ càng ngồi nhích đến rồi tự nguyện ôm chầm lấy Sơn Anh. Cô thủ thỉ
-Dù anh có thế nào thì em vẫn là vợ anh, gia đình em nhờ có gia đình anh nên mẹ con em mới được cuộc sống như hôm nay. Thế nên em càng không thể bỏ mặc anh trong lúc anh cần em được?
-Em đừng nhắc gì đến chuyện trước kia nữa, chỉ làm anh thêm cảm thấy hổ thẹn mà thôi. đời em còn dài, cần chi phải khổ.
-Anh Sơn Anh!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!