Chương 20: Cổ người cháy (4)

Nguyên Mặc lại chạy đến bên giường, chút cảm tình vừa rồi mất sạch chẳng còn lại chút gì, tưởng mợ cả thật sự muốn bắt mạch chữa bệnh, không ngờ là lại dùng hạt đậu này để trêu chọc người khác.

Tần Linh cũng rất giận, ánh mắt tăng thêm mấy phần cảnh giác: Em muốn làm gì...

"Không làm gì cả, chỉ là muốn anh nếm thử thôi." Chung Ngôn không muốn giải thích với hắn, y nhìn về phía thư phòng,

"Thật sự đưa giấy thôi vợ cho tôi sao?"

"Cầm lấy nó... Em đi ngay bây giờ đi!" Tần Linh nhấn mạnh, rõ ràng giấy thôi vợ là do hắn tự tay viết, nhưng hắn lại không thích sự hấp tấp của nàng ấy cho lắm,

"Bây giờ em đi đi, cùng lắm thì em chỉ li hôn với tôi thôi, nhưng chờ đến khi tôi chết rồi em sẽ trở thành góa phụ, chuyện này sẽ trì hoãn việc em tái hôn!"

"Tính tình này đúng là tệ thật."

Chung Ngôn cười véo má hắn, đi đến trước gương đồng ngồi xuống, lau đi son đỏ trên môi,

"Viết giấy thôi vợ cần viết tên, anh biết tôi tên gì không?"

Tần Linh vừa được Nguyên Mặc đỡ dậy, đột nhiên bị nói trúng,

"Em tự ghi đi... Ghi xong rồi thì đi ngay lập tức!"

"Anh không biết tôi tên gì, vậy để tôi cho anh biết." Chung Ngôn tháo đủ thứ loại trâm cài xuống, Tôi tên Chung Ngôn.

Chung Nhan?

Tần Linh không đáp, chỉ âm thầm đọc lại một lần trong lòng, mang theo một chút cảm xúc bí mật.

Nhưng mà Chung Ngôn đã nhìn thấu hắn,

"Không phải là Nhan trong dung nhan, là Ngôn trong ngôn ngữ. Viết giấy thôi vợ thì cũng đừng có viết sai đấy."

Em! Tần Linh giận đến nỗi đổ đầy mồ hôi, ho hai tiếng, Trà... Trà đâu?

Để con đi lấy. Nguyên Mặc vội chạy đi lấy trà, bếp trà và bếp thuốc nóng liên tục, sôi sùng sục lên. Cậu múc một tách, vừa đưa sang cho cậu chủ, tách trà đã bị Chung Ngôn lấy đi.

Đây là trà gì?

Chung Ngôn ngửi thử.

Cả ngày hôm nay Nguyên Mặc đã chẳng làm được gì, nghe vậy thì nổi giận,

"Thầy lang nói cơ thể cậu chủ mắc phong hàn nên yếu ớt, đau nhức khắp người, cho nên mỗi ngày đều phải uống trà ngũ hợp*."

(*) Trà ngũ hợp là thức uống thuộc chế độ ăn uống chữa bệnh với năm loại nguyên liệu chính là gừng, hành lá, đường nâu, quả óc chó và trà Hoắc Sơn.

"Uống không dứt được, trà này vô dụng."

Chung Ngôn để tách trà sang một bên,

"Trà ngũ hợp đầu tiên phải giã nát gừng, đập dập đầu hành lá, giã nhuyễn quả óc chó và đường nâu, nấu lá trà Hoắc Sơn lên rồi trộn tất cả vào nhau, xông qua mũi, bệnh của anh ta vốn không phải phong hàn, chẳng bằng đừng uống."

Tần Linh miệng đắng lưỡi khô, tiếng ho chợt ngừng lại:

"Em biết y thuật sao?"

"Cũng không thạo lắm." Chung Ngôn nói. Thật ra chuyện này cũng không thể trách thầy lang được, nơi mà Tần Linh ngủ chính là quan tài đá chôn cổ người cháy, người không hiểu biết về hạ độc đến chẩn đoán bệnh chắc chắn sẽ cho rằng cả người hắn vô cùng yếu ớt là do bị nhiễm gió lạnh nên bị cảm.

Cổ người cháy này sẽ được một người đàn ông bốn, năm mươi tuổi ăn sâu độc luyện thành, sau khi ăn sẽ phải tích cốc, tránh ánh sáng, nếu không cơ thể sẽ nổ tung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!