Cuối cùng thế giới này cũng thanh tịnh
Diệp Dương nhìn Chu Yến rồi lại Lương Tân Hòa, cô cười một chút: "Nói này Chu Yến, cậu thế là không phải rồi, nhà nên để cho Tân Hòa mới phải."
Chu Yến nhìn cô chằm chằm nói: "Tôi cũng có ý đó nhưng Tân Hòa không muốn."
Nói xong hai người đồng thời nhìn về phía Lương Tân Hòa, nhưng người nọ lại không nói gì mà thay vào đó lại xem điện thoại.
Bầu không khí lắng xuống, chỉ có tiếng động do tài xế của Chu Yến di chuyển đồ đạc.
Diệp Dương nhấp môi dưới, bầu không khí xấu hổ này khiến cô cảm thấy thú vị cực kỳ. Cô cứ nghĩ rằng sẽ thấy dáng vẻ khóc lóc ầm ĩ của Lương Tân Hòa, chẳng ngờ trông cô ấy lại lạnh nhạt, không chút quan tâm.
Cô nhớ rõ là Lương Tân Hòa rất thích Chu Yến, còn rất quan tâm cậu ấy. Trước kia khi đám bạn các cô đi chơi thì Chu Yến sẽ dẫn cô ấy theo, sau này nói là vì công việc bận rộn nên không đến. Nhưng vẫn sẽ gọi điện thoại, hai người dính lấy nhau gọi điện nói chuyện rất lâu.
Ngay từ đầu đám bạn lâu năm bọn cô vốn không quá xem trọng hai người, nghĩ là sẽ không dài lâu. Yêu đương không phải luôn như vậy sao, khi tình yêu cuồng nhiệt trôi qua thì chỉ còn lại nhàm chán.
Diệp Dương hiểu rõ Chu Yến, từ nhỏ cậu ta đã vô cùng đào hòa, tình sử phong phú, đa số là gặp dịp thì chơi, chưa từng yêu đương nghiêm túc bao giờ. Không ngờ lại theo đuổi Lương Tân Hòa suốt hai năm mới đến tay.
Ở trong mắt Diệp Dương, Lương Tân Hòa cũng có vẻ ngoài ưa nhìn nhưng chưa đến mức nữ thần, những điều kiện khác thì rất bình thường. Loại con gái xuất thân học hành chăm chỉ như thế chắc chắn là sự pha trộn giữa tự ti, tự tôn và đạo đức giả, hai bên không cùng một loại người.
Cô cho rằng Chu Yến cũng chỉ là thích người mới mẻ đặc biệt, sẽ nhanh chóng chia tay, không ngờ lại bên nhau đến tận bảy năm.
Ở với khuôn mặt này suốt bảy năm, Diệp Dương nghĩ mà thấy sợ, như vậy thật sự không giống với Chu Yến.
Cô không tin, bèn ôm tâm trạng muốn xem thử hai người có thể đi được bao lâu?
Đúng như dự đoán, Chu Yến vẫn có người mới, còn chưa rạch ròi với người cũ thì đã có người mới, đúng là không nghiêm túc thật. Cô nghĩ là Lương Tân Hòa sẽ khóc lóc, gây rối đòi chết để giữ lại, dù sao theo ý Diệp Dương thì Lương Tân Hòa rất khó tìm được một đối tượng tốt như Chu Yến.
Nhưng bây giờ xem ra, ngược lại là Chu Yến khó dằn lòng nổi.
Hay là Lương Tân Hòa này chơi trò lấy lùi làm tiến?
Diệp Dương lại nhìn thêm Lương Tân Hòa vài lần, thấy dáng vẻ lạnh của cô ấy không giống đang giả vờ, lại càng cảm thấy thú vị.
Cô cười cười, đổ thêm dầu vào lửa: "Vốn là lão Chu cậu làm sai, tốt xấu gì thì Tân Hòa cũng theo cậu suốt bảy năm, dù gì cũng phải bồi thường cho người ta chút chứ."
Chu Yến vẫn luôn nhìn Lương Tân Hòa, cũng không đáp lại cô.
Diệp Dương hiểu ngay, muốn cho nhưng người ta không muốn nhận.
Chậc, cô vốn cảm thấy Lương Tân Hòa là kiểu đạo đức giả, nhưng bây giờ xem ra là tính cách thật nhỉ.
Lúc này Lương Tân Hòa lại mở miệng, cô ấy nhìn thẳng vào Diệp Dương, khóe môi cong lên, nói: "Tuy là cô ta nɠɵạı ŧìиɦ nhưng cả hai đều là phụ nữ, tôi bảy năm thì cô ta cũng bảy năm. Tôi sẽ dựa theo giá thị trường cho cô ta phần nên có, tôi sẽ không đòi hỏi nhiều hơn ở cô ta dù chỉ một phần."
Nói chuyện rõ ràng, như đá rơi xuống hồ, dứt khoát gọn gàng, không có chút sắc thái tình cảm nào.
Lương Tân Hòa có một khuôn mặt hình oval, đường nét trên mặt không sắc sảo, đôi mắt không to, mũi không cao và môi cũng hơi mỏng, khi tách các phần ra thì không tính là đẹp. Nhưng vào lúc này, khóe miệng cô ấy cong lên, má đồng điếu như ẩn như hiện, lại có một nét quyến rũ mềm mại lả lướt đặc biệt.
Diệp Dương sửng sốt nhìn cô ấy, nhún nhún vai rồi không nói nữa.
Chu Yến mím môi dưới, vừa muốn nói gì thì Lương Tân Hòa liếc nhìn cô một ấy một cái, bốn mắt nhìn nhau: "Cô cũng đừng quên thứ gì, lúc đi thì xin phiền đóng cửa lại giúp tôi."
Cô ấy cầm trà ô long đi thẳng vào phòng làm việc, nói trắng ra là không thèm để ý hai người họ, cũng không muốn đón tiếp hai người.
Nửa tiếng sau, hai người phụ nữ không được chào đón đã xuống dưới lầu.
Diệp Dương ngồi ghế phó lái cạnh Chu Yến, nghĩ chuyện vừa rồi, càng nghĩ lại càng không nhịn cười được.
Chu Yến nghiêng người liếc nhìn cô ấy: "Đừng có thấy vui khi người gặp họa!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!