Lại là cô ấy?
Ninh Hi lật quyển sách đang đọc dở, thật ra cô không đọc vào. Cô đang mang đồ bệnh nhân, ở ngoài khoác một chiếc áo len mỏng màu xám thật dài, che đi một nửa vóc người gầy gò của cô.
Trang sách che bàn tay cô, không biết cô đã ngẩn ngơ bao lâu nữa.
Khi đến bệnh viện lấy kết quả sinh thiết, thì cô đã gửi nội dung ghi chú cho anh mình.
Nó ghi lại tài sản cá nhân của cô từ trước đến nay, bao gồm bất động sản, đầu tư, bảo hiểm. Lại để lại số điện thoại của người đại diện của cô, để cô ấy nhớ ủy quyền khai thác bản quyền sơ thảo tác phẩm hiện nay của mình.
Đến khi cô nhận được kết quả thì cô nhận được điện thoại của chị họ.
Anh hai đang ở Bội Thành nên không thể chạy tới ngay được, chắc là lập tức báo cho chị họ biết.
Hạ Như Ý la rầy cô một lúc lâu trong điện thoại.
"Làm gì thế hả! Ninh Hi, em giỏi đấy! Chị cũng ở Tây Thành mà, có phải em quên em còn có người chị họ này không?"
Đương nhiên là không rồi, chẳng qua là cô cảm thấy chị họ còn phải chăm sóc hai đứa con, đứa lớn chuẩn bị thi đại học, đứa nhỏ thì mới học lớp hai. Cô thật sự không muốn tăng thêm gánh nặng cho chị ấy.
Hạ Như Ý hỏi bệnh viện nào rồi lập tức chạy lại đây.
Kết quả là lành tính, nhưng bác sĩ vẫn kiến nghị nên làm phẫu thuật cắt bỏ.
Từ việc nằm viện đến hẹn bác sĩ điều trị, rồi phòng bệnh, hộ sĩ sau phẫu thuật đều do Hạ Như Ý vất vả lo trước lo sau.
Chị họ chăm sóc cô rất tốt.
Nên cô mới rảnh rỗi đến phát chán.
Người đến phá vỡ sự yên tĩnh của cô, chị ấy gọi: "Tiểu Hi."
Hạ Như Ý kéo búi tóc thấp xuống, mặt mày tròn trịa hòa ái, phúc hậu và dễ mến, nhưng trên thực tế thì tính tình hơi nóng vội. Chị ấy nhíu mày, giọng sang sảng: "Nhắn WeChat cho em mà cũng không thèm nhắn lại cho chị."
Ninh Hi lấy mắt kính xuống, cúi đầu nhìn thoáng qua túi áo.
Hạ Như Ý thầm thở dài, hạ thấp giọng: "Nên ăn cơm trưa thôi, chị có bảo cô làm cháo dăm bông gà xé và hai món ăn kèm này, đi thôi nào."
Ninh Hi cười nhạt: "Em chưa đói bụng."
"Không đói bụng cũng phải ăn......" Hạ Như Ý thở dài, "Thôi được, vậy đợi lát nữa ăn, cả buổi sáng em chỉ ở chỗ này đọc sách thôi à?"
"Đọc ít lại đi, đầu óc mệt mỏi đó! Đưa cho chị!" Cô ấy lấy cuốn sách, nhìn bìa sách màu xanh có hơi cũ ——《 Tam thập nhi lập 》, "Ồ, Vương Tiểu Ba?"
* Tam thập nhi lập: lời dạy của Khổng Tử, tuổi ba mươi thì nên tự lập, gây dựng sự nghiệp cho mình, có khả năng nuôi sống bản thân và xác lập một vị trí nhất định của mình trong xã hội.
*Vương Tiểu Ba: sinh ngày 13/5/1952, mất năm 1997, là nhà văn Trung Quốc. Ông sinh trưởng trong một gia đình trí thức, nhà văn của dòng văn học ngoại biên Trung Quốc đương đại. Sáng tác của ông giàu sức tưởng tượng, đôi phần hoang đường. Với giọng văn giễu cợt, ông hài hước tái hiện hiện thực đời sống xã hội.
"Đọc đại thôi mà."
"Có xem thì cũng xem cái gì vui chứ!" Hạ Như Ý nói, "Bây giờ có ai đọc sách giấy nữa chứ, toàn là đọc trên điện thoại, đọc cũng dễ hơn."
"...... Thế nên bây giờ sách giấy mới không bán chạy." Ninh Hi rủ mắt.
"Được được, không đói thì cũng về ăn chút đi." Hạ Như Ý nói sang chuyện khác, nhưng Ninh Hi lắc đầu từ chối.
Hạ Như Ý đặt sách vào tay cô lại: "Tam thập nhi lập, em đã hơn ba mươi rồi, không nên giở tính trẻ con......"
Ninh Hi sững người, trả lời: "Em không có làm trẻ con, em đã 36 rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!