Chương 49: (Vô Đề)

Editor: Lăng

Hàn Khai Lượng thấy Lương Tân Hòa vẫn cứ trông ngượng ngùng ngốc nghếch chợt hơi lo lắng liệu có phải đầu óc cô ấy bị chạm bị thương rồi không? Người 30 tuổi đầu rồi, thích người ta sao lại không dám trực tiếp, thẳng thắn nhanh nhẹn chút chứ?

Nhưng mà cô vẫn phải có kiên nhẫn, hỏi tiếp: "Người em thích rốt cuộc là ai? Nói tình huống của cô ấy cho chị xem, chị trấn cửa cho em, để xem có thể nhờ người ta đến chăm sóc em không."

"Chị ấy viết sách nhưng em không thể nói cho chị biết cô ấy là ai được, cái này phải hỏi chị ấy trước."

Hàn Khai Lượng hít sâu một hơi, gật gật đầu: "Được, viết gì đó, tiểu thuyết trên mạng à? Nổi tiếng không? Thu nhập như thế nào? Chị nói em nghe này, viết tiểu thuyết online thu nhập không nhiều đâu."

"Là viết tiểu thuyết, nhưng không phải là viết dạng tiểu thuyết trên mạng nhiều kỳ, chị ấy đã bán được rất nhiều bản quyền.

Chị ấy sớm đã mua nhà ở tiểu khu mà em đang ở kia."

Hàn Khai Lượng vừa trầm ngâm vừa gật đầu: "Giá nhà ở tiểu khu đó quả thực không rẻ, giá trọn gói cũng được, vậy điều kiện kinh tế của người đó không tệ lắm."

Cô nhìn nhìn Lương Tân Hòa, lập tức giải mã được biểu cảm của cô ấy: "Em muốn nói chị thực dụng chứ gì? Không phải nhé, em đã 30 tuổi rồi, chẳng lẽ còn giống như đôi mươi có tình cảm uống nước là no à? Năng lực kinh tế rất quan trọng!"

"Chị cũng không cần cứ nhắc mãi về tuổi 30 đâu!" Lương Tân Hòa cạn lời.

"Đúng rồi, tuổi cũng phải để ý, cô ấy hơn em bao tuổi?"

"Ừm, xêm xêm chị."

"Thế còn được, trông thế nào? Có ảnh chụp không?" Hàn Khai Lượng sáng mắt lấp la lấp lánh.

"......! Không, trông rất đẹp, văn nhã yên tĩnh, rất đẹp." Lương Tân Hòa mím môi, ý cười căn bản không thể giấu được.

"Ồ thế à." Hàn Khai Lượng nhìn cô ấy chằm chằm, trong mắt lộ ra "con gái lớn không giữ được", "Vậy đi, em gọi điện thoại gọi cô ấy đến đây đi, vừa lúc chị cũng muốn gặp người đó."

"Nhưng em lấy thân phận gì gọi người ta lại đây chăm sóc em đây, cứ thấy có hơi danh bất chính, ngôn bất thuận......" Lương Tân Hòa cắn môi, châm chước hồi lâu, "Em vẫn nên nhắn Wechat thì hơn."

"......! Tùy em." Hàn Khai Lượng cảm thấy đầu mình cũng hơi đau.

Lương Tân Hòa mất tự nhiên bắt đầu đánh chữ, mất mấy phút mới xác định nội dung cần gửi: "Em đang ở bệnh viện Số 1, có chút chuyện bất ngờ đã xảy ra, chị có thể ghé nhà em giúp em mang ít dùng tắm rửa được không? Mật khẩu cửa là ******"

"Thế hiện tại tình huống của hai người như thế nào? Lúc ăn cơm em cũng không nói rõ, em thích người ta, thế ý người ta thì sao?"

"Em......"

"Người ta có ý gì với em không?"

"Hẳn là, khả năng, thích em đi......" Lương Tân Hòa nhỏ giọng nói, bóp điện thoại.

Hàn Khai Lượng nhìn cô ấy, thở dài thăm sâu: "Em nói xem sao hai người lại như thế, cũng đâu còn là thiếu nữ ngây ngô đâu, ai cũng đã là người 30 tuổi hơn rồi, có gì không nói thẳng được sao? Chị nói em nghe, thời kỳ mập mờ rất ngọt ngào, NHƯNG, không thể dài lâu được, lâu hơn sẽ lạnh nhạt.

Mà lạnh nhạt thì vĩnh viễn chỉ có thể làm bạn bè."

"Người ta cũng không tỏ vẻ gì, em cũng không biết làm sao bây giờ, em đã bao giờ tỏ tình với người ta đâu! Nếu không thành thì không những không thể làm bạn, mà gặp mặt cũng xấu hổ đó......"

"Em không thử sao em biết được? Em cam tâm làm bạn bè sao?"

"Đương nhiên là không cam lòng, nhưng bọn em đều là nữ, cũng đâu ai quy định em phải nói trước.

Tuy nhiên, dường như cô ấy cũng không thổ lộ tâm tư với em, nên em cũng không biết chị ấy có thật sự thích em không nữa......"

Hàn Khai Lượng: "......"

"Còn nữa, người yêu cũ của chị ấy siêu đẹp luôn, em so sánh với người ta thì chính là nha đầu nhóm lửa với thiên kim tiểu thư đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!