Sau khi vào thang máy, Lương Tân Hòa hơi mệt mỏi dựa vào tay vịn thang máy.
Mỗi người đều cần một khoảng không gian để ở một mình, không cần phải xã giao với bất kỳ ai, thoải mái nằm bò, đi lại và ngơ ngác.
Bản thân cô cũng thường xuyên có những phút giây như vậy, cho nên cô có thể thông cảm cho Ninh Hi.
Chỉ là cô cảm thấy bầu không khí vừa rồi rất tốt, Ninh Hi cũng muốn ở cạnh cô lâu hơn, hóa ra chỉ là bản thân mình nghĩ nhiều à?
Lương Tân Hòa vào nhà, thở một hơi dài rồi đi tắm rửa.
Nước ấm cuốn theo không ít ủ rũ, cũng làm cho cảm xúc tiềm tàng trong cô thoát ra —— Ninh Hi không muốn ở cùng cô lâu hơn?
Hóa ra điều này làm cho cô cảm thấy ủ rũ.
Cô sấy khô tóc, trực tiếp trèo lên giường, mở đèn ngủ xem phim.
Cô phát hiện mình không thể tập trung xem phim được, vì cô thường xuyên buộc phải cầm điện thoại xem thử, mở WeChat ra, nhưng WeChat im ắng, không có một tin nhắn nào.
Dần dà cô cũng mất đi hứng thú với bộ phim, bèn tắt đèn đi ngủ.
Ngày hôm sau cô đến nhà Hàn Khai Lượng, trông con giùm cô ấy, để hai vợ chồng Hàn Khai Lượng đi ra ngoài xem phim.
Trần Dương Ba đối với cô ngàn ân vạn tạ: "Lương tỷ thật là ân nhân của bọn em, vô cùng cảm kích!"
Hàn Khai Lượng còn trực tiếp hôn lên đầu cô: "Ba tiếng sau sẽ về, ráng trụ nha cưng!"
Lương Tân Hòa cười nói: "Chuồn lẹ đi, nhân dịp em còn chưa hối hận!"
"Cảm ơn, cảm ơn."
"May là em độc thân......"
Đôi vợ chồng này quả là vui mừng khôn xiết, không thèm quan tâm đ ến nét mặt cạn thời của Lương Tân Hòa, vội vã rời đi.
Cô bế đứa bé lên, đặt nó lên chiếc chiếu bò, lại đưa kẹo đường hình hươu cao cổ cho bé con, chọc nó: "......! Ngoan quá, không ở với bố mẹ con nữa, con chơi với mẹ nuôi được không nào?"
Bé con mở to đôi mắt quả nho ngập nước, hai tay cầm kẹo đường ch ảy nước dãi, lộ ra răng sữa cười cười với cô.
"......Ồ, để dì nhìn nào, xem có phải con muốn thay răng không?" Lương Tân Hòa gãi nhẹ lên gương mặt mũm mĩm của bé con.
Cách bé con trả lời cô là —— cắn mạnh lên cây kẹo hình hươu cao cổ, nước bọt của nó chảy lên cây kẹo, nó còn vui vui mở miệng cười.
Lương Tân Hòa "A" một tiếng, cau mày cười cười lấy khăn giấy lau sạch giúp nó "Ôi trời, bẩn quá nha......"
Bé con cười hì hì, bi bô bi bô như muốn nói gì, cô cầm một cái chuông hình thỏ lắc lắc, ghẹo nó: "Muốn cái này sao?"
Mới vừa đặt vào tay nó thì nó đã cười rất tươi, y a rung lắc chơi đùa.
Lương Tân Hòa cũng cười, than một tiếng: "Vẫn là trẻ con tốt nhất, hạnh phúc đơn giản như thế."
Cô như có điều gì đó suy nghĩ, cũng có chút thương cảm.
Cô liếc mắt nhìn chiếc điện thoại im lặng ở bên cạnh, lại khẽ than.
Không được, trông trẻ không thể không thể chơi di động.
Hai vợ chồng Hàn Khai Lượng nói ba tiếng sau sẽ về nhưng đến giữa trưa rồi hai người vẫn chơi chưa đã thèm, gọi điện năn nỉ cô hỏi có thể ăn trưa ở bên ngoài xong rồi lại về không?
Lương Tân Hòa cười hỏi: "Có muốn ăn bữa tối xong luôn không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!