Chương 33: (Vô Đề)

Editor: Lăng

Ăn ý thuận theo tự nhiên

Sau khi ở đảo Con Cò mười ngày thì Hạ Như Ý chuẩn bị đưa con gái về Tây Thành, kỳ nghỉ hè đã chơi hơn một tháng, thời gian còn lại bạn nhỏ này phải làm bài tập và lớp năng khiếu.

Ninh Hi không về cùng mẹ con hai người, cô còn muốn ngắm nhìn những nơi khác.

Trong Tây Thành không có ai chờ cô, tạm thời cô cũng không viết lách bèn tranh thủ thời gian này đi ra ngoài, nói không chừng sẽ có cảm hứng mới.

Đêm trước khi rời khỏi đảo Con Cò thì cô nhận được WeChat của Lương Tân Hòa, cũng vô thức trò chuyện với nhau.

Cho đến khi cô thấy dòng tin nhắn kia:

"Thật hâm mộ cuộc sống của freelancer!!! ???? ~"

"Có phải em nên chờ mong mỗi nơi chị đặt chân đến đều sẽ có quà không?"

"Ha ha đùa thôi!"

Ninh Hi trầm ngâm nhìn chằm chằm mấy câu này, thật sự không biết nên trả lời như thế nào

Rõ ràng là Lương Tân Hòa muốn làm bầu không khí dễ chịu, lanh mồm lanh miệng lại để tâm đ ến cảm xúc của mình.

Tim Ninh Hi thấy hơi chua xót, sự chua xót không thể nói rõ, cũng không chỉ chua xót mà còn có một ít cảm giác nói không nên lời.

Muốn kết bạn có nghĩa là ít nhiều phải phá vỡ vùng an toàn của mình, hơn nữa cả hai bên đều phải có ý mới được.

Cô cũng nên đáp lại thiện chí của Lương Tân Hòa mới đúng, cô ấy đã thân thiện và chăm sóc mình đến vậy mà.

Cô thật lòng nghĩ sẽ quay về mời cô ấy đi ăn.

Ngày hôm sau cô bay đến Thân Thành, nhận phòng khách sạn đã đặt trước, lại gọi điện thoại cho Dư Bối, hẹn gặp cô ấy.

Cô không nói chuyện trước khiến Dư Bối hoảng sợ, tan tầm vội chạy đến khách sạn.

Lần gần nhất hai người gặp nhau đã là chuyện hai ba năm trước, Dư Bối mặc một bộ âu phục, chân mang một đôi giày dad shoes, dáng vẻ nhẹ nhàng thanh thoát thoải mái, nhìn thấy Ninh Hi thì nở nụ cười, bước đến cho cô một cái ôm.

*Dad shoes hay còn gọi là "Daddy Shoes" nôm na là "Giày của bố" là những mẫu giày có dáng vẻ hầm hố thường được các ông bố sử dụng vào những thập niên 90 (Elle).

Trùng hợp là đêm trước khi edit chương này thì mình có xem một video nói về chủ đề này nên mới biết, chứ mà tra "giày của lão cha" thì có đến Tết cũng không ra, haha.

Ninh Hi dừng một chút, không né tránh mà nhận lấy cái ôm này.

Sau khi ngồi xuống, Dư Bối còn cười rạng rỡ hơn, cẩn thận quan sát cô, tắc tắc thấy lạ: "Ninh Hi, sao cậu không hề già đi chút nào vậy?"

Bình trà quất chanh dây mà Ninh Hi gọi lúc đợi người đã được phục vụ, cô cầm lên rót cho cô ấy một ly, lại đẩy đến trước mặt cô ấy.

"Cảm ơn." Dư Bối uống một hớp, đặt ly xuống, tiếp tục đánh giá cô, "Khí sắc không tệ, tôi cũng yên tâm rồi, đúng ra đi ra ngoài một chút vẫn có lợi."

Ninh Hi gật gật đầu.

"Tính ở lại Thân Thành mấy ngày thế?"

"......! Vẫn chưa xác định." Ninh Hi muốn đi dạo hiệu sách và đi xem kịch nói, nhưng hiện tại cũng không cần đi vội.

"Ồ, có muốn tôi làm hướng dẫn viên không?"

Ninh Hi lịch sự từ chối: "Đâu phải tôi mới đến đây lần đầu, cậu cứ bận chuyện của cậu đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!