Chương 3: (Vô Đề)

Trái tim thay đổi và con người cũng vậy.

Tuần sau vẫn sẽ nhiều ngày mưa hơn. Ngoài dự án của mình thì còn phải chăm sóc Hàn Khai Lượng, và các loại việc vặt khác. Tỷ như xử lý vụ va chạm xe, nói chuyện với các đồng nghiệp, đi tiệc với khách hàng,... Lương Tân Hòa bận đến mức hai chân không chạm đất, ngày nào cũng về nhà lúc khuya, rửa mặt rồi ôm gối đi ngủ.

Nửa đêm cô lờ mờ nghe được tiếng mưa rơi, rơi liên tục dày đặc như là rơi vào trong tai, lấy tay sờ thử, bên cạnh trống trơn và chỉ có gò má ướt đẫm.

Đợi sau khi Hàn Khai Lượng xuất viện thì Lương Tân Hòa mới phát hiện thời gian trôi nhanh đến mức cô không nhận ra là Chu Yến vẫn chưa cho cô một câu trả lời thuyết phục.

Cha mẹ Chu Yến đều là quản lý cấp cao của một chi nhánh thuộc một trong những doanh nghiệp thiết bị y tế hàng đầu nằm ở Tây Thành, sau khi cô ta thực tập xong thì bắt đầu vào đó làm việc, năm nay 29 tuổi đã là trưởng phòng kinh doanh.

Gia thế tốt, vóc dáng đẹp, tuổi trẻ tài cao, là người vô cùng ưu tú, đó là mối tình đầu của cô.

Chu Yến nói là cô ta đang đi công tác, mọi chuyện chờ cô ta về rồi lại nói sau. Cũng may là lần này cô ta nói lời giữ lời, đến đây thật.

Khuya hôm trước Lương Tân Hòa nằm mơ, mơ thấy cảnh lần đầu tiên mình gặp Chu Yến.

Lúc đó cô cũng đã thực tập bên ngoài, vốn không muốn đi nhưng đêm đó có một cô gái có việc vắng mặt tạm thời nên cô bị mấy đàn chị kéo đi cho đủ số.

Nhà hàng tiệc giao lưu hữu nghị tối đó rất đặc biệt, ẩn trong núi rừng, khung cảnh đẹp như tranh.

Nằm trên ban công lầu hai, không gian rộng rãi, kê đầy bàn ghế gỗ, phóng mắt ra xa là cảnh núi non xanh mát, tươi tốt, yên tĩnh.

Bây giờ Lương Tân Hòa đã không nhớ rõ hình dáng của những chàng trai trong đêm giao lưu hôm đó, cũng không nhớ hôm đó bọn họ hàn huyên về chuyện gì. Cô chỉ nhớ sau sau đó mình thấy mệt nên đứng dậy đi dạo một chút.

Từ ban công nhìn xuống, một chiếc đèn cổ điển, ánh lửa nhảy lắt léo trên bóng cây, mọi người tụ lại làm nổi bất ảnh núi non rợp bóng, tạo thành hình ảnh văn nghệ ấm áp.

Tuy có hơi ồn ào, nhưng đêm hè thật sự rất đẹp!

Gió mát thổi qua, cô mỉm cười vén tóc, khi xoay người lại thì thấy Chu Yến.

Cô ta ngồi ở chỗ gần cửa sổ, đang nhìn cô.

Lương Tân Hòa thoát khỏi giấc mơ, tim bỗng đập nhanh và loạn nhịp.

Trong mộng, khuôn mặt Chu Yến rất rõ ràng, tóc ngắn, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất sắc sảo. Tia sáng màu cam trong ánh nhìn chăm chú của cô ta bay vào mắt cô.

Mà Chu Yến hôm nay ngồi trước mặt cô đã trưởng thành hơn năm 20 tuổi, trang điểm tinh tế hơn, nhưng ánh mắt nhìn cô đã phai nhạt đi.

Hai người yên lặng ngồi đối diện nhau, đồ uống nóng trước mặt cũng đã nguội lạnh.

"Cô..."

"Nhất định phải chia tay sao?" Chu Yến mở miệng trước cô.

Khóe môi Lương Tân Hòa cong lên một cách máy móc, khẽ cười nhạo. Không đợi cô mở miệng thì Chu Yến lại giành nói trước: "Chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện..."

"Có cần thiết không? Chu Yến, " Lồng ngực Lương Tân Hòa hơi phập phồng, "Người nɠɵạı ŧìиɦ... là cô."

Huyệt Thái Dương của cô giật giật, nhìn cô ta không chớp mắt.

Chu Yến thấy cô nhìn thì rũ mắt xuống, khi ngẩng đầu lên lần nữa vẫn thấy ánh mắt của cô thì hơi khựng lại, sau đó mới lên tiếng: "Việc này đúng là em có phần khốn nạn, nhưng em thấy chúng ta đã bên nhau bảy năm rồi, chấm dứt như vậy không cảm thấy đáng tiếc sao?"

Lương Tân Hòa nhìn cô ta, đôi mắt hơi hồng, cô mấp máy môi: "Vậy tôi hỏi cô, cô không muốn chia tay với tôi, vậy người kia phải làm sao bây giờ? Cô sẽ tiếp tục với cô ta sao?"

Chu Yến cau mày thật chặt, môi cũng mím chặt, vẻ mặt dao động nhưng không trả lời vấn đề này ngay.

Lương Tân Hòa nở nụ cười: "Người mới cũng muốn người cũ cũng không nỡ? Chu Yến, cô đang muốn làm nhục tôi sao?"

Cô nắm tay thật chặt, cố gắng không chế nhưng vẫn run lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!