Vì sự xuất hiện của Lục Viễn Châu, cả buổi sáng như bị tua nhanh.
Chớp mắt đã đến giờ ăn trưa.
Tôi định xuống lầu mua chút cháo cho mẹ.
Vừa bước ra cửa thì suýt nữa đâm sầm vào anh.
Anh không hề tránh né, thậm chí còn khẽ lắc đầu.
Chẳng lẽ anh đang tiếc vì tôi không lao thẳng vào lòng anh sao?
Chuyện này quá trái luân thường rồi.
Tôi hỏi:
"Anh… mang gì thế này?"
Lục Viễn Châu lắc lắc mấy túi đồ lớn nhỏ trong tay:
"Tôi đến thăm dì, sáng nay đến vội không mang quà, thật thất lễ quá."
Tôi đứng chắn ngay trước cửa, sợ anh lại gặp mẹ tôi.
Dù gì mẹ tôi không biết chuyện anh mất trí nhớ, vẫn nghĩ anh là Tiểu Lục ngày xưa.
Nhỡ mà trò chuyện rồi nhắc lại chuyện cũ thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
"Tôi cảm ơn anh nhé, sếp Lục. Nhưng mẹ tôi và anh vốn không quen biết, làm phiền anh thế này thật không nên."
Lục Viễn Châu nhướn mày.
Không quen biết?
"Không sao, sau hôm nay là quen rồi."
"Tôi đến thăm người sắp thành… người quen, vậy cũng không tính là phiền đúng không?"
Vì câu nói đó mà mặt tôi đơ ra.
Đây là cái kiểu ít nói nghiêm túc mà Tống Quan Tinh nhắc đến ấy hả?
Vậy nếu anh hay cười nói thì sẽ thế nào đây?
Lúc tôi còn ngẩn người, Lục Viễn Châu đã lách qua tôi vào phòng, còn chiếm luôn ghế ngồi của người chăm bệnh.
Đến khi tôi kịp phản ứng và định ngăn anh nói chuyện thì…
Mọi thứ đã quá muộn.
Lục Viễn Châu đã bắt đầu gọi dì ơi một cách ngọt xớt.
Mẹ tôi cũng vui vẻ cười nói đáp lại.
Anh còn tranh thủ nháy mắt với tôi, như thể đang khoe chiến thắng.
Ánh mắt ấy thật quá quen thuộc.
Như thể… người cũ quay về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!