Chương 6: (Vô Đề)

"Nếu tiếp tục điều trị, nhiều nhất cũng chỉ duy trì được ba tháng nữa."

Những lời của bác sĩ như phán quyết của tử thần, lần đầu nghe tôi chỉ cảm thấy cả thế giới sụp đổ.

Mẹ tôi là người cả đời cần cù chịu khó.

Từng bị tổn thương nhưng bà chưa bao giờ đánh mất niềm yêu đời.

Và đúng vào lúc tôi trưởng thành, có thể chia sẻ gánh nặng cuộc sống với bà thì bà lại ngã quỵ.

Ung thư dạ dày giai đoạn cuối, đã hóa trị ba lần.

"Liệu trình tiếp theo cần đóng thêm viện phí."

"Nếu tiếp tục sử dụng thuốc hóa trị mới và thuốc nhắm trúng đích, sẽ cần gần 300 ngàn nữa."

Tôi gần như không suy nghĩ, lập tức cất lời chắc nịch:

"Tôi lo được, chúng ta tiếp tục điều trị."

"Tất cả thuốc men, nhất định phải dùng loại tốt nhất."

Từ khi mẹ nhập viện, tôi như hạt đậu đồng được trui rèn qua ngàn lần va đập.

Chỉ cần còn khả năng kéo dài mạng sống cho mẹ, tôi đều sẵn sàng thử.

Dù bây giờ tôi không có 300 ngàn nhưng tiền thì có thể kiếm, có thể mượn được.

Tôi có thể bán đi món quà Tống Quan Tinh tặng tôi.

Cả món quà của Lục Viễn Châu nữa… Chiếc áo khoác mà tôi vẫn cất giữ cẩn thận trong tủ.

Tình yêu giống như mây ngũ sắc, dễ tan như mảnh thuỷ tinh mỏng.

Nhưng mẹ thì chỉ có một.

Bác sĩ lại nhìn tôi với ánh mắt cảm thông.

Bà ấy hiểu khó khăn của chúng tôi, thở dài thật sâu, sau đó nở một nụ cười đầy tin cậy:

"Không phải vội, tháng sau nộp viện phí cũng được."

"Yên tâm, tôi sẽ cố hết sức để giúp cháu tranh thủ thêm chính sách hỗ trợ."

Tôi ngồi trên băng ghế ngoài phòng bệnh, dán mắt vào những đường vân dưới nền mà thất thần suy nghĩ.

300 ngàn, tôi biết làm sao bây giờ?

Mượn của Tống Quan Tinh sao?

Nhưng lần trước anh ấy đã…

Em dâu.

Tôi giật mình ngẩng đầu, thấy Lục Viễn Châu.

Anh đứng trước mặt tôi, chiếc áo khoác đen càng khiến anh thêm lạnh lùng và vững chãi.

Tôi ngây người nhìn anh, nước mắt không tự chủ mà tuôn đầy hốc mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!