Chương 5: (Vô Đề)

Xe vừa lăn bánh, tôi ngửi thấy trong xe có mùi rượu nhàn nhạt.

Cộng thêm việc lúc nãy anh và Tống Quan Tinh đối đầu gay gắt một cách bất thường… Lẽ nào khi nãy Lục Viễn Châu đã uống rồi?

Tôi giật mình, vội vàng giữ tay anh lại.

"Tổng giám đốc Lục, dừng xe! Tôi có chuyện rất nghiêm trọng muốn hỏi!"

May mà xe vẫn chưa ra khỏi ngã tư, anh còn kịp phanh gấp.

Lục Viễn Châu không nổi nóng, chỉ hơi nhíu mày chờ tôi nói tiếp.

Tôi nghiêm túc nói:

"Uống rượu lái xe là tuyệt đối không được!"

Câu này hẳn là nằm ngoài dự đoán của anh.

Chỉ thấy chân mày anh khẽ giật, rồi không nhịn được mà bật cười.

"Vừa rồi có khách ngồi nhờ xe, mùi rượu là do người ta để lại."

"Tôi uống thuốc kháng viêm rồi, hôm nay không uống giọt nào."

Anh sao thế?

Vừa nghe Lục Viễn Châu nói anh uống thuốc, tôi buột miệng hỏi han.

Nhưng ngay khoảnh khắc câu nói thốt ra, tôi mới nhận ra… Quan t@m đến người yêu cũ là thứ quan tâm không phù hợp nhất.

"Không sao đâu, viêm mũi thôi."

"Cho dù có lùi lại cả vạn bước, kể cả chúng ta là nam nữ chính trong truyện ngôn tình cẩu huyết thì cũng phải tuân thủ pháp luật chứ."

Tôi vừa thắt dây an toàn, vừa lỡ lời buột miệng:

"Xem ra sếp Lục đọc ngôn tình cũng không ít nhỉ."

Lục Viễn Châu khởi động xe, giọng nhàn nhạt: Ồ?

"Chuyện mà ngay cả tôi còn không biết, sao em dâu biết được vậy?"

Tôi gượng cười, chống chế:

"Tôi đoán đại thôi mà."

Tôi đã nói dối Lục Viễn Châu.

Năm đó, chúng tôi còn chen chúc trong một căn phòng trọ nhỏ.

Đêm hè vẫn còn vương hơi nóng ban ngày, mở toang cửa sổ cũng chỉ đón được chút gió hiu hiu.

Tôi ôm nửa quả dưa hấu, dùng muỗng xúc miếng ruột ngọt nhất ở giữa đưa cho anh:

"Viễn Châu, lật sang trang tiếp đi."

"Giai Giai à, em đọc nhanh quá đấy, anh còn đang ở đoạn nam chính quỳ xuống cầu xin quay lại cơ mà."

Lục Viễn Châu cầm lấy muỗng trong tay tôi, ngược lại đút miếng dưa ấy vào miệng tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!