Chương 15: (Hoàn)

Tôi hẹn gặp Tống Quan Tinh ở quán cà phê, đem chiếc nhẫn kim cương hôm đó anh ấy đã đeo vào tay tôi, trả lại cho anh.

Nụ cười của Tống Quan Tinh cứng đờ trên mặt.

Em đang…

"Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ không gia hạn hợp đồng."

"Cảm ơn tổng giám đốc Tống vì đã chăm sóc tôi trong suốt thời gian qua. Khoảng thời gian hợp tác với anh, tôi thật sự rất vui."

"Nghe thì có vẻ khách sáo, nhưng tôi đang nói những lời thật lòng mình."

Tôi đưa tay ra với anh ấy:

"Chúng ta… kết thúc êm đẹp nhé?"

Tống Quan Tinh nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt nhấp nháy bất an.

Có lẽ tôi nói thẳng như vậy là quá đột ngột với người đàn ông này, anh ấy không nghĩ sẽ có kết cục như thế này.

Tôi thu tay lại, cho anh ấy chút thời gian suy nghĩ, chỉ lặng lẽ chờ câu trả lời.

Tống Quan Tinh đưa hai tay ôm lấy mặt, một lúc sau mới thở dài thật sâu.

"Thực ra, trước khi tới đây, anh cũng có nghĩ đến khả năng này."

"Nhưng nghe chính miệng em nói ra, vẫn không khỏi cảm thấy… trống rỗng trong lòng."

Anh ấy cúi đầu, cười khổ:

"Cuối cùng thì… anh vẫn thua anh ấy, đúng không?"

Gì cơ?

Không có gì.

Tống Quan Tinh lại nở nụ cười thường thấy – nhẹ nhàng, không mang chút tổn thương nào ra bên ngoài.

"Thời gian hợp tác với em, tôi cũng rất vui."

"Em là một cô bạn gái rất xuất sắc, câu này tôi cũng nói bằng cả tấm lòng."

"Không biết bao giờ tôi mới gặp được một cô gái tốt như em lần nữa…"

Tôi bật cười, khoát tay:

"Anh đừng nhìn tôi qua lăng kính màu hồng như vậy chứ."

"Anh cũng rất tốt mà, anh chính là khách hàng số một của cả thế giới đó."

Bấy giờ nụ cười của anh ấy không còn là chiếc mặt nạ nữa, mà mang theo chút niềm vui chân thật.

Anh ấy nói:

"Phải đấy, tôi cũng nghĩ tôi rất tuyệt."

"Một người tuyệt như anh, chắc chắn sẽ gặp được người con gái thuộc về riêng mình."

"Chắc chắn là như vậy. Bởi vì anh xứng đáng!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!