Chương 12: (Vô Đề)

"Trong hai ngày tới, cô sẽ làm việc trong căn phòng này."

Người đồng nghiệp tạm thời dẫn tôi đến một căn phòng mới khoảng hơn 50 mét vuông.

Bốn bức tường kín bưng, không có cửa sổ.

Bên trong trống hoác, chỉ có một góc là chất đống những thùng giấy cao như núi.

Lúc chúng tôi nói chuyện còn vang vọng lại tiếng mình.

"Nhiệm vụ của cô là sắp xếp những viên nang ký ức trong thùng này vào ba bức tường kia."

Nói lịch sự thì là tủ lưu trữ, nói thật ra thì chính là ba bức tường được khoét kín các ô kính nhỏ như cửa sổ.

Đây đâu phải tuyển lao động tạm thời để cứu nguy.

Đúng ra là tuyển… lừa kéo hạt nhân thì đúng hơn!

"Thật ra chỉ là xếp viên nang ký ức cùng với nhãn tên vào trong các ngăn thôi, rất đơn giản."

"Tôi ở ngay phòng bên cạnh, có gì thì cứ gọi nhé."

Tôi níu lấy tay cô ấy:

"Không phải công việc này là hai người làm chung sao?"

Không hề nói quá, chiếc tủ này phải có đến hàng ngàn ngăn.

Vừa phải phân loại viên nang ký ức và nhãn tên, lại còn phải trèo lên trèo xuống để sắp xếp… một người thì làm sao cho kịp?

Đồng nghiệp tạm thời thở dài não nề, than phiền đầy ấm ức:

"Phòng bên cạnh còn lớn hơn chỗ cô đây nửa lần đấy, tôi còn mong có người làm chung hơn cô nhiều."

"Nói nhỏ cho cô biết nhé, dạo gần đây công ty vừa đột phá một công nghệ mới nhưng còn chưa hoàn thiện, những người có năng lực nghiên cứu đều bị điều đi làm thử nghiệm rồi."

Cô ấy đành chấp nhận số phận, đeo găng tay và khẩu trang lên:

"Làm trâu làm ngựa thì biết làm sao, cứ thể cúi đầu làm thôi."

Tôi không biết mình đã bận rộn bao lâu, động tác dần trở nên như phản xạ cơ bắp.

Cho đến khi một cái tên quen thuộc bất ngờ lọt vào tầm mắt tôi… Lục Viễn Châu!

Nhãn màu hồng, ký hiệu của ký ức tình yêu.

Tại sao tên anh lại xuất hiện ở đây?

Chẳng lẽ anh đã quên tôi rồi, và cả những lời Tống Quan Tinh từng nói về việc rối loạn ký ức... Tất cả là vì, anh đã loại bỏ toàn bộ ký ức liên quan đến tôi?

Sao anh có thể làm vậy với tôi được…

Tôi lắc đầu điên cuồng, cố gắng vứt bỏ những suy nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu.

"Không thể nào là anh ấy đâu, chắc chắn chỉ là trùng tên thôi."

Trên đời này người đông như thế, cái tên Lục Viễn Châu đâu phải của riêng anh.

Đúng, chắc là một người xa lạ nào đó trùng tên mà thôi, người đó đã vĩnh viễn chôn vùi ký ức tình yêu ở nơi này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!