Chúng tôi cùng nhìn nhau, sự tuyệt tình của tôi khiến sự đau
đớn và tuyệt vọng của anh ta như càng sâu hơn.
Chính vào lúc này, điện thoại tôi đặt trên bàn trà vang lên.
Tôi vừa định đứng dậy, không ngờ động tác của anh ta còn nhanh hơn tôi một bước.
Anh ta vội vàng cầm lấy điện thoại, chau mày nhìn một cái, lạnh lùng không do dự
bấm ngắt luôn, sau đó lại nhìn chằm chằm lên màn hình rất lâu, ngón tay động đậy,
giống như đang xóa cái gì đó.
Tôi ý thức được nhất định là tin nhắn của Tưởng Nhược Phàm.
"Anh đang làm cái gì thế?" Sở Mộng Hàn cuối cùng cũng nhẹ
nhàng tắt nguồn điện thoại. Xoạch một tiếng đặt xuống bên cạnh.
Tôi nhìn thấy trong ánh mắt anh một tia sáng lóe lên, có sự
kiêu căng, sự phẫn nộ còn có cả một thứ tâm trạng nào đó nữa mà tôi không hiểu
nổi. Có điều Sở Mộng Hàn như vậy, mới là người đàn ông quen thuộc trong mắt
tôi.
"Những bức ảnh đó anh đã xóa đi giúp em rồi!" Anh ta châm một
điếu thuốc, hít một hơi thật dài, giọng nói khàn khàn, "Anh nghĩ Tưởng Nhược
Phàm sẽ không dễ dàng buông tha cho em đâu."
Khuôn mặt tôi lập tức đỏ bừng lên, trong điện thoại lưu giữ
những bức ảnh chụp chung của chúng tôi khi du lịch ở Hải Nam, trong đó có hai bức
chụp chúng tôi mặc áo tắm, ở bên bờ biển anh ấy nhờ người khác chụp giúp. Trong
ấn tượng của tôi, tôi và Sở Mộng Hàn chưa từng có những bức ảnh chụp chung với
nhau như vậy.
Hôm đó là khi Tưởng Nhược Phàm ở nhà tôi, cứ đòi phải lưu
vào trong máy của tôi bằng được. Mẹ và em gái tôi đều thấy.
"Tưởng sư phụ là một người tốt, nếu như có thể, tôi hy vọng
chúng tôi vẫn có thể là bạn tốt của nhau!"
"Giữa nam và nữ không thể có tình bạn thuần túy được, nói
chi là em và anh ta. Nếu không muốn bản thân gặp nhiều phiền phức thì không nên
tiếp xúc quá gần với anh ta, tránh càng xa càng tốt!" Anh ta như cảnh cáo tôi.
Tôi quét ánh mắt nhìn anh ta, hơi có một chút tự trào, anh
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!