Chương 7: Bồi thường

"Giờ đi đâu nhỉ?"Mộ Ảnh Tuyết phân vân không biết đi đâu,'Ọc Ọc'tiếng kêu thanh thoát vang lên trên dòng đường hiêu quạnh.

"Thôi đi ăn đi"Cô đói rồi, sáng gắp quá chỉ gậm có cái bánh mì, giờ cũng đã

trưa lắm rồi nên thôi đi ăn cái đã. Vì trời đã trưa nên trên đường rất ít người qua lại, hầu như là tập trung đông tại các quán ăn ven đường hoặc

nhà hàng, không thì cũng ngủ trưa.

Trên đường vắng vẽ chỉ có vài người qua lại đi nhanh, một thân một mình đi vòng vòng tìm quán nào ăn cho nó ngon miệng.

Đang suy nghĩ không biết nên ăn gì cho phải thì phía

trước bỏng xuất hiện 4 tên du côn to tướng chặn đường, vẻ tên đứng đầu

mặt cười nham hiểm nhìn cô, khuôn mặt cũng được được nhưng vì nụ cười đó

mà khiến cho người ta nhìn rất khó coi. Mộ Ảnh Tuyết nghĩ không hay

rồi, tâm lo sợ, khuôn mặt hơi tái đi, bước chân cũng vì đó mà lùi ra sau 4

bước.

"Cô em, sao lại đi một mình buồn vậy. Hay để tụi anh đây bồi giúp cho cô em đỡ buồn nhé"Một tên côn đồ trong đó liếm khoé môi thèm

khát nhìn cơ thể nóng bỏng của cô mà không chóp mắt.

"Các anh,.. là muốn gì đây. Tôi la lên á"

"Haha la lên sao? Cô em cứ la lên đi, không có ai có thể nghe cô em kêu cứu đâu. Ngoan đi, theo tụi anh, em sẽ được một buổi thăng hoa sảng khoái"Nói

rồi 4 tên còn lại đi đến kéo tay cô. Một tên còn bạo hơn ôm cả hong của

cô, mũi kê lên cổ cô hít một hơi.

"Á, các anh làm gì vậy? Buông tôi ra, mau buông tôi ra"Cô hoảng sợ giây giụa, muốn thoát ra khỏi lòng bàn

tay của mấy tên cặn bã này.

"Giữ nó lạ, đưa nó vào góc khuất của bên kia đi"Bọn chúng cùng nhau muốn kéo cô vào góc khuất. Nhưng cô cũng

không vừa cắn lấy cách tay đang nắm tay mình. Bà đây ngu mới cho người

với bà, bà cắn cho ngươi chết.

"Á, con khốn. Sao mày dám!"Tên áo

xanh bị cô cắn đau điến hét lên, đãy cô ngã xuống đất khiến cô đau cả

mông. Hắn nhìn cô giận dữ giơ tay định tát cho cô một bạt tay, bàn tay to

lớn sắp hạ đến mặt cô thì bị nắm trở lại, mặt hắn hoảng hốt quay ra sau

thì đax bị 1 cái đấm cho vào mặt ngã chỏng vó ra đất.3 tên còn lại thấy

vậy cũng xong lên nhưng lần lượt bị cho một cú đá vào bụng đau đớn văng

ra xa 2-3 mét.

Mộ Ảnh Tuyết ngơ ngẫn nhìn người cứu mình. Tử

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!