Phải nói như thế nào
nhỉ? Ùm... trong 1 tháng nay cô sống trong phòng bệnh này rất sung sướng
nha, được ăn này, được đọc ngôn tình thoải mái mà không cần sợ mạng lắc
nữa vì sài wifi chùa của bệnh viện haha, được nằm thảnh thơi mà không cần phải lo lắng là có ai sai bảo mình chuyện này chuyện nọ, cô còn được sai bảo người này người kia nữa. Ôi cuộc đời nó sung sướng gì đâu.
Nhưng chuyện mà cô vừa kể chỉ là chuyện sung sướng của cô, còn cái chuyện khổ cô chưa có kể a. Nghe nè, chuyện nó là vầy:
Vào một hôm trời trong gió mát, cô đang ngồi trong phòng bệnh vừa nghe nhạc
vừa đọc truyện vừa ăn trái cây thì "Cạch
"Cẩu ca á nhầm Soái ca nam chính đại nhân Bạch Phong từ ngoài bước vào trên tay còn cầm cái khay, trong đó là một ống thuốc và kim tiêm, vâng đó chính là kim tiêm đại danh đỉnh đỉnh chỉ cần nghe tên là từ người lớn tới trẻ nhỏ, từ già đến bé đều phải khiếp sợ. Soái ca đại nhân đi về phía cô và đi kèm là nụ cười rất ư là"Nhân từ"
"Bác.. bác sĩ Bạch. Anh đến đây làm gì?"Cô đổ mồ hôi hột, trái lê đanh ăn dở rớt ra khỏi tay cô, mắt
nhìn chầm chầm cây kim nằm trên khay không để ý đến nét mặt của ai kia
nhìn biểu hiện trên mặt của cô mà trong lòng cảm thấy thú vị.
"Đã đến giờ tiêm thuốc, mời cô đưa tay trái ra"
"A hả.. đừng mà, tôi không muốn tiêm. Cho tôi uống có được không?"Cô hoảng sợ xanh mặt nhìn anh cầu xin.
"Vậy tôi xin hỏi cô khi cô truyền máu thì truyền bằng gì, truyền vào đâu. Có ai nói với cô là truyền máu bằng đường bao tử không. Và cũng xin trả lời với cô rằng thuốc này dùng để tiêmkhông dùng để uống"Anh bình tỉnh trả
lời, nhưng trong nội tâm thì đã nhịn cười đến nội thương vì câu hỏi của
cô. Cô ta từ khi nào lại có thể hài như thế chứ, vẻ mặt muôn màu muôn vẽ.
"Nhưng tôi không muốn"
"Nếu cô không chấp hành thì tôi đây sẽ dùng vũ lực
"Không a, gì chứ cô nhớ trong nguyên tác đâu có cái vụ này. Hay là anh ta muốn trả thù dụ trước kia nguyên chủ hay đeo bám anh ta không buông sao? Này này không phải cô nha, anh muốn trả thù thì đi tìm nguyên chủ á trả, cô là vô tội."Tôi không tiêm, nhất quyết không tiêm hic"Cô mếu máu khóc ròng.
"Vậy thì tôi đành phải dùng vũ lực rồi
"anh nhẹ nhàng nói là nhẹ nhàng đi đến giường cô. Tay để khây lên bàn rồi bắt đầu tiêm lấy thuốc từ trong lọ xong quay sang nhìn cô nở nụ cười thật"Tươi"
Anh chính là trả thù cho việc lúc trước dám phá đám làm gián đoạn công "việc đang làm dở
"của anh và Ngưng nhi. Anh lúc đó thực sự là rất tức giận, nếu không nễ tình Ngưng nhi khuyên can thì anh đã một cức đá văng cô ta rồi. Dù Ngưng nhi đã nói lời xin lỗi thay cô ta nhưng anh nào bỏ qua, châm ngôn sống của anh chính là"Có thù tất báo, có ơn tất trả
"Bây giờ chính là lúc anh trả thù rồi, với liều thuốc này sẽ khiến cô ta phải đau bụng hàng giờ liền, đi không ngừng nghĩ. Thuốc này tác dụng rất nhanh, sau 10' sẽ phát tác, nó còn hơn cả thuốc sổ nữa, anh chính là"Đặc Biệt
"điều chết riêng cho cô ta. Mộ Ảnh Tuyết kì này cô chết chắc rồi, lần này tôi cũng sẽ trả thù giúp Ngưng nhi vì tội dám làm Ngưng nhi của tôi tủi nhục."Này anh đừng có qua đây nhe, tôi.. tôi la lên
đó"Cô khóc tiếng miêng van xin anh ta, anh ta mà qua đây là cô sẽ "Cắt"
anh ta á huhu...
Anh bước lên giường đè cô ép cô dưới thân
mình, tay kia của cô bị anh lấy đầu gối đè lên không cho cử động, tay kia
bị anh cầm lấy chuẩn bị tiêm vào. Nhưng cô nào dễ để anh tiêm được, cô vừa nhăn nhó vừa cố giẫy giụa không cho anh tiêm cô được. Sau một hồi anh
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!