Chương 2: Nam chính đại nhân

"Tuyết nhi, con... con không nhớ ra mẹ sao? huhu"Trần Kiều Hinh đau lòng dựa vào

lòng Mộ Thẫm khóc, Mộ Thẫm cũng vì lời nói của cô mà chết đứng. Khuôn mặt

giận đến nỗi gân xanh, tay nắm chặt thành quyền.

Cô nhìn hai người mà dần hiểu ra, chắc đây là ba và mẹ của nguyên chủ. Nhìn hai người lo

lắng cho con gái mà lòng cô như ấm lên, đây là cảm giác được cha mẹ quan

tâm sao? Đây chính là cảm giác có ba mẹ, có ba mẹ yêu thương sao?

Cô kiếp trước là trẻ mồ côi, được lớn lên từ cô nhi viện. Tuy cô không thiếu tình yêu thương vì cô cũng được sư yêu thương và chăm sóc.

Khi lớn lên thì cô phải chuyển lên thành phố học, xa

nơi mà cô lớn lên, xa vùng quê như là nơi đã sinh ra mình. Ở trên thành

phố rất xa lạ, mội thứ đều rất lạ lẫm đối với cô, khi cô vào trường cô đã

quen và thân được với hai đứa bạn đó là Ân Tầm và Chu An, ba người quyết

định mướn một căn phòng trọ đủ cho ba người sống cùng nhau, và cứ như thế cho tới bây giờ. Đúng là cô không thiếu thứ gì, từ tình bạn, tình yêu thương của mọi người, nhưng đối với cô cô vẫn còn thiếu một thứ đó là

tình gia đình.

Có nhiều đêm khi ngủ, cô nghe được tiếng nói chuyện của Ân

Tầm hay Chu An đang nói chuyện kể về cuộc sống của mình với ba mẹ mà cô

khóc, không phải vì cô đang ganh tỵ hay là gì, mà chỉ là cô tủi thân uất

ức cho chính mình vì sao cô không có ba mẹ trong khi những người khác lại có.

Cô luôn khao khát, mong muốn nó nhiều đến mức nào. Khi cô đọc cuốn truyện này, cô đã rất ganh tỵ với nữ phụ vì được ba mẹ yêu thương che chở cho đến khi cô chết đi rồi nhưng vẫn vì cô mà trả thù

rồi dẫn đến cái kết cho mình là mẹ cô vì nhớ con mà đã sinh bệnh mất, ba

thì vì mất cả vợ lẫn con, công ty bị các nam chính hại cho đến phá sản, mất tất cả ba cô hoá điên mà nhảy lầu tự vẫn.

Cô nhìn họ, những giọt nước mắt không biết đã rơi khi nào thắm ước cả khuôn mặt xinh đẹp.

"Tuyết nhi, sao lại khóc? con đau ở đâu à, hay để mẹ gọi bác sĩ nhé"Mẹ Mộ nhìn con gái rơi lệ lo sợ đi lại ôm mặt con đau lòng hỏi.

"M.. mẹ.. Con không sao"Cô lấp bấp từng con chữ, cố gắng khiến chính mình phải gọi từ mẹ đầu tiên phải thật hay thật đẹp, cô ôm bà mà

khóc.

Cuối cùng, cuối cùng cô cũng đã có ba có mẹ rồi. Cô không phải là trẻ mồ coi không cho ba mẹ nữa.

Nữ phụ thì đã sao. Ừ thì xuyên, ừ thì là nữ phụ. Miễng sao cô có ba mẹ là cô không cần lo gì nữa, những chuyện sau này xảy ra sao thì sau này hẵng tính.

Mộ Ảnh Tuyết, nếu như cô có ở đây thì chắc cô sẽ mắng tôi là đồ ích kỉ, đồ trở trẻn. Nhưng

tôi sẽ không giận vì lời nói đó, ừ tôi chấp nhận tôi trơ trẻn, ích kỉ

chiếm đi sự yêu thương của ba mẹ cô. Tôi biết là cô sẽ rất giận, nhưng dù gì thì cô cũng đã chết vậy thì hãy để cho tôi thay cô nhận lấy sự yêu thương của họ, thay vào đó tôi sẽ giúp cô thay đỗi số phận của mình, đựơc không?

Mộ Ảnh Tuyết, cô hãy yên nghĩ đi nhé...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!