Chương 13: Mộng 1 (H)

Mộ Trình Khâm về

chung cư của mình cũng đã 11 giờ tối, hôm nay là một ngày thật sự mệt mỏi đối với anh. Công ty dạo này có thật nhiều dự án mới, vì thế anh và ba đã phải cực nhọc làm việc cho đến bây giờ mà không kịp nghĩ ngơi.

Mộ Trình Khâm đi tắm sạch cơ thể mình rồi đi ngủ, nhắm mắt lại dưỡng thần

từ từ đi vào mộng. Trong mơ mang, anh như thoáng thấy hình ảnh rơi lệ như

một thiên sứ nhỏ là em gái anh, cô xinh đẹp nhẹ nhàng, như một thiên sứ

nhỏ đang rơi lệ vì đau đớn, tim anh hơi co thắc lại. Tiểu Tuyết, em đừng

khóc... có anh đây rồi.

'Đinh Đông...'Đồng hồ báo điểm 12 giờ

đêm, không khí trong phòng êm ắng đến lạ thường, chỉ có tiếng máy lạnh

thổi gió vù vù tạo nên một cảm giác khiến cho người ta sờ sợ, lành lạnh.

'Cạch'tiếng cửa phòng ngủ được mở ra, một người phụ nữ với thân hình nóng bỏng đi vào phòng và ngồi lên giường của anh, tay

vuốt ve khuôn mặt anh từ trán đến sống mũi rồi đến môi của anh thì dừng

lại, bàn tay ma quỷ của người phụ nữ đó vẫn mơn trớn trên môi anh như không muốn buông ra.

Người tựa vào anh rồi vòng qua cổ thổi một luồng hơi nóng nhè nhẹ vào tai nói"Trình Khâm... Trình Khâm..."

Hơi nóng phả vào tai làm anh hơi ngứa, đôi mắt đang nhắm chặt giờ lại từ từ

mở ra. Mơ màng nhìn người phía trước mình. Ảnh Tuyết!! Mộ Trình Khâm giật

mình ngồi dựng lên nhìn cô, sao cô lại ở đây, bộ đồ trên người đó là sao?

Mộ Ảnh Tuyết trên người mặc một bộ vấy ngủ ngắn quyến rũ trong suốt, cơ thể thon thã dính sát vào người anh, mái tóc dài đến eo xỏa ra vô tư rũ lên

bộ ngực căng tròn, càng khiến cho cô có biết bao nhiêu là quyến rũ mê

hoặc. Theo góc cạnh này anh có thể thấy được đôi gò bông đầy đặn kia của

cô đung đưa theo từng nhịp thở lên xuống đều đặn. Nó thật trắng, thật

tròn, thật đẹp, thật... Chết tiệt, anh bị làm sao vậy, sao lại có thể nghĩ

như thể với em gái mình chứ. Nhưng, nó thật sự rất hấp dẫn anh, cơ thể anh

bắt đầu căn cứng lên khi bàn tay của người nào đó đang xoa trứơc ngực

mình rồi luồn vào trong áo xoa hai hạt bé kia.

"Um

"Mộ Trình Khâm rên lên một tiếng nhỏ, hơi thở ngày càng trầm thấp hơn khi mỗi nơi đều đựơc bàn tay mềm mại của cô chạm đến, tại sao lại kích thích như thế? Bàn tay kia của cô như có một ma lực gì đó làm người của anh nóng lên, vật dưới kia cũng đã không chịu nỗi dựng thẳng dậy phản kháng."Trình Khâm, anh thoải mái chứ?

"Tiếng nói ngọt dịu của cô càng khiến anh như điên loạn trong tâm trí. Không được, phải dừng lại, nếu cứ tiếp tục như thể thì không biết sau này sẽ ra sau khi đối mặt. Đây là loạn luân, không thể."Dừng.. hộc... dừng lại"Anh thở dóc tiếng nói ngắt quoảng vì dục vọng, dừng lại khi anh còn

một chút tâm trí của riêng mình. Cơ thể anh như sắp không nghe theo lời

anh nữa rồi, anh bị làm sao vậy? Tại sao lại dễ dàng nối dục vọng đến

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!