Ánh nắng mặt trời dịu dàng và ấm áp vừa nhen nhóm lên, chíu vào từng góc ngách trong Bạc Thiên Bảo, cả vườn hoa đều được tắm nắng ban mai.
Căn phòng yên tĩnh đầy tia sáng mặt trời, xung quanh tràn đầy sức sống
-Ưm...
Phương Du Kỳ hé đôi mắt to tròn và trong veo như như nước suối, cô đưa tay che đi ánh mặt trời rồi lại đưa tay dụi dụi đôi mắt.
Cô vươn vai ngồi dậy
-Ưm....
Theo ký ức cô sực nhớ lại. Tại sao cô lại ngủ trên giường, đưa tay sờ lên vùng trán.
Đã hết sưng!
Cũng không còn đau như hôm qua nữa.
Không lẽ....
Doãn Thiên Duật đã vào đây ?
-Tỉnh rồi?
-A!
Phương Du Kỳ giật bắn mình
-Anh là ma sao? Muốn dọa chết tôi à!
Cô tức giận hét lên với Doãn Thiên Duật đang khoanh tay đứng dựa vào cửa, gương mặt hắn vẫn không nhìn ra chút biểu cảm nào, mái tóc ép phẳng hơi dài được nhuộm màu hạt dẻ khiến ai nhìn vào cũng thấy hắn giống một dân chơi thời thượng hơn là một vị giám đốc cao cao tại thượng này, cả người hắn là toàn bộ màu đen của bộ âu phục vừa vặn với thân hình người mẫu của hắn, đôi giày da sáng bóng vừa nhìn là đã biết là hàng sản xuất với số lượng có hạn .
Doãn Thiên Duật lại chậm rãi mở miệng
-Em sợ tôi như vậy sao?
Phương Du Kỳ nhìn hắn đến ngây người, cô lập tức phản ứng
-Tôi đi được rồi đúng không?
Doãn Thiên Duật nhíu mày tỏ vẻ không vui.
-Tôi cho em mười lăm phút, thay quần aó xuống ăn sáng!
Vừa nói hắn vừa nhìn đồng hồ trên tay, chiếc đồng hồ được khảm bằng kim cương nhìn vào mà chói cả mắt. Cô tức giận phản đối
-Tôi nói lại lần nữa, tôi muốn về nhà!
Chẳng cần suy nghĩ, Doãn Thiên Duật cắt ngang lời cô
-Ở đây chính là nhà của em!
Cái gì?
Hắn thần kinh à?
Doãn Thiên Duật lại nói tiếp.
-Kể từ giờ em sẽ ở đây cùng tôi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!