Chương 8: Nếu không phải là em

Phương Du Kỳ lặng lẽ bước xuống giường, cô muốn dọn dẹp đống quần aó hỗn độn trên sàn, cô ngước nhìn về phía giường, một mảng lớn trên ga trải giường đã ướt đẫm, không khỏi hận bản thân mình, sao cô lại có thể phóng túng như vậy.

Nhìn qua một khoảng, một vùng đỏ thẫm màu máu tươi, ánh mắt cô thoáng nét đau lòng.

Liễu hắn còn đau không?

Không!

Cô ép bản thân mình tỉnh táo, cô không thể lo lắng cho hắn được.

Kỳ Kỳ!

Đúng vậy

Cô không hề nghe nhầm. Hắn đã gọi cô như vậy, từ khi nào mà cách gọi lại trở nên thân thiết như vậy?

Cô không muốn suy nghĩ nữa.

Cúi người nhặt quần aó hắn lên.

Bịt

Cô bất ngờ nhìn về phía vật rơi ra.

Là một chiếc vòng tay bằng da.

Thật kỳ lạ!

Vòng tay này rất giống kỷ vật. Cô liền cúi xuống lần nữa, nhặt nó lên. Cô ngắm nghía vài vòng, cắn cắn môi, cô không nên xem trộm đồ của người khác, vừa định cất nó vào túi quần hắn.

Xẹt

Bỗng dưng có một tấm ảnh rơi ra.

Cô trợn to hai mắt.

Trong ảnh có ba người đứng cạnh nhau rất hạnh phúc, một người đàn ông trung niên cô không biết, còn một người chính là Doãn Thiên Duật... Còn người phụ nữ này

Cô ấy sao lại ở đây?

- Chị Sang Sang!

Cô bất ngờ thốt lên. Phải, cô biết cô gái này, đó là cô gái đã gắn bó với tuổi thơ của cô suốt năm năm, cô gái này như người mẹ cũng như người chị của cô. Cô thật sự rất kính trọng và quý mến cô ấy.

Nhưng

Cô ấy đã mất tích mười năm trước.

Cô điều động tất cả thế lực của Phương gia nhưng vẫn không có tung tích.

Tại sao Doãn Thiên Duật lại có hình chị Sang Sang, lại còn chụp cùng nhau.

Hắn biết chị ấy?

Không thể nào!

Cốc cốc cốc

Ba tiếng gõ cửa lễ phép vang lên

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!