- Ưm...
Phương Du Kỳ cảm giác toàn thân bị nghiền nát , cô khó khăn cử động nhưng đều vô ích, cô đưa tay sờ lên đầu để sắp xếp lại suy nghĩ.
-Tỉnh rồi sao?
Cô bị dọa đến hoảng hốt , ngây ngốc nhìn người đàn ông đang đứng trước giường.
-Anh... anh... Định dọa chết tôi sao?
Doãn Thiên Duật chỉ nở nụ cười nhạo
-Cô cũng thật biết tận hưởng nhỉ?
Sau đó hắn đi đến bên tủa, lấy một hộp gì đó ném đến trước mặt cô, dĩ nhiên cô biết đó là gì nên cũng nhanh chóng cầm lên.
Nhưng
-Ba tôi sao rồi?
Hắn không trả lời mà nhìn cô với vẻ không hài lòng. Cô liền lấy ra một viên thuốc rồi nhanh chóng đón lấy cốc nước hắn đưa, uống hết.
-Xem ra anh cũng dồi dào kinh nghiệm nhỉ?
Cô thuận miệng nói một câu bâng quâng. Hắn thấy cô đã ngoan ngoãn uống thuốc nên cũng có lòng tốt trả lời .
-Tối qua Phương Trạch Nham đã an toàn trở về!
Cô cũng chỉ đáp lại một cách lạnh nhạt
- Xem ra anh đã không lật lọng!
Hắn lại tiếp tục cài lại mấy cúc aó, sau đó đưa cô một chiếc carvat . Phương Du Kỳ khó khăn đứng lên, cô cầm lấy chiếc carvat rồi vòng qua cổ hắn, nếu có thể cô chỉ muốn ngay lúc này siết cổ hắn lập tức.
Sau khi hắn mặc quần áo chỉnh tề, liền quay lại nhìn về phía giường, trên đó vài giọt máu đã khô, còn có dấu vết của trận kích tình đêm qua, khoé môi hắn chợt nhếch lên một nụ cười rồi rất nhanh vội che giấu đi.
Phương Du Kỳ cũng chẳng để tâm lắm, giờ cô chỉ muốn trở về nhà và ngủ thật ngon.
-Trả lại ám khí cho tôi!
Cô chìa bàn tay trắng nõn của mình ra trước mặt hắn, hắn thản nhiên đáp rồi quay lưng đi về phía cửa.
-Lát nữa sẽ có người mang cho cô!
Nhưng khi hắn vừa định mở cửa thì cô chợt nhớ ra điều gì.
-Khoan đã!
Doãn Thiên Duật bất ngờ quay đầu lại
-Có chuyện gì?
Phương Du Kỳ lập tức hỏi
-Anh biết mẹ tôi sao?
Trong mắt hắn lóe lên một tia tức giận nhưng rất nhanh chóng đã bị che đi
-Tôi không biết!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!