Phương Du Kỳ thật sự không biết là mình đã đi ra khỏi biệt thự của Doãn gia bằng cách nào. Cô đi mãi, cứ đi mãi như kẻ kẻ trắng tay
Phải!
Cô thật sự đã trắng tay.
Cô đã mất hết tất cả, mất đi gia đình, ông nội thương cô nhất trần đời này vì cô mà đã sống cô đơn bao lâu nay
Cô mất hắn rồi.
Doãn Thiên Duật, cô thật sự đã mất hắn
À mà không!
Ngay từ đầu,, cô đã có được hắn đâu mà phải mất
Thật nực cười!
Phương Du Kỳ! Mày thật sự rất thảm hại.
Mày thu rồi!
Nhưng...... Cô sẽ không bao giờ thừa nhận mình đã yêu hắn, sẽ không chấp nhận kết quả thu thảm này!
Cô còn đứa nhỏ, cô sẽ cùng nó trở về Phương gia và sống hạnh phúc
Hôn lễ?
Nếu hắn muốn!
Cô sẽ thành toàn cho hắn
.......
Cứ như vậy, suốt hai tuần liền. Phương Du Kỳ chỉ ở nhà, cô không chọc giận Doãn Thiên Duật nữa, từ hôm cô chọc giận hắn ở chỗ Hàn Dĩ Xuyến, kết quả là hắn đã ép cô gần chết, hắn tàn nhẫn hưởng thụ thân thể cô cả đêm, sự thỏa mãn của hắn... mà con của cô suýt chút nữa không giữa được!
Cô đã quá đau rồi, đã quá mệt mỏi rồi, một tình yêu biết trước sẽ không có hồi kết, sẽ phải ngậm trái đắng cả đời,..... cô thật sự phải dừng lại thôi!
Kết thúc thôi!
Phương Du Kỳ! Mày đã yêu người không nên yêu.
Suốt hai tuần này, Doãn Thiên Duật đối với cô cũng dịu dàng hơn,
Có người đã từng nói, nếu cứ tiếp tục phản kháng thì sẽ càng đau đớn.
Cô đã đau nhiều rồi, đã trở nên chai sần với những vết sẹo đó rồi.
Nhưng con của cô....
Cô phải bảo vệ nó
Thật sự cảm ơn trời, hắn vẫn chưa biết được sự tồn tại của đứa bé.
Mỗi ngày trôi qua đều rất bình yên, Doãn Thiên Duật về nhà rất sớm, cô cùng hắn ăn sáng, ăn tối rồi cùng nhau xem ti vi... mọi thứ nhỏ nhặt ấy cứ lặp lại mỗi ngày
Nếu đổi lại là trước đây, trước khi cô chưa nhận ra sự thật tàn khốc ấy thì cô sẽ cảm động lắm, sẽ như con thiêu thân lao vào đầu lửa, mặc cho ngày mai có ra sao....
Thế nhưng bây giờ.....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!