Xung quanh chỉ ngửi được mùi thuốc sát trùng, trước mắt chỉ nhìn thấy những tấm màn che màu trắng, bên tai chỉ nghe tiếng máy đo nhịp tim, những tiếng nước biển truyền dịch....
Phương Du Kỳ đưa tay lên chạm nhẹ vào đầu mình, cô cảm thấy cả người đều không có chút sức lực nào. Nhưng ý thức được đây là một nơi xa lạ, cô dùng hết chút sức lực cuối cùng của mình để chống tay ngồi dậy, thật khó khăn
- Ách!
Tiểu thư, cô vẫn còn chưa khỏe hẳn! Đừng ngồi dậy!
Cô nhìn cô y tá đứng trước mặt, mấp máy môi hỏi
- Tôi bị sao vậy?
Cô y tá mỉm cười hiền hậu, chứa đựng một chút gì đó là vui mừng
- Vừa nãy cô bị ngất ở hành lang bệnh viện, chúng tôi đã kịp thời cấp cứu! Kết quả xét nghiệm ban đầu là...... cô đã mang thai!
Chúc mừng cô!
Một thông báo của nữ y tá như một mệnh lệnh ban cái chết cho cô
Phương Du Kỳ như bị điểm phải tiểu huyệt, cô nhất thời không biết phải làm gì. Theo bản năng cô đưa tay sờ lên bụng dưới của mình
Ở đây đang có một sinh mạng đang dần lớn lên sao?
Cô ngẩng đầu lên hỏi y tá lần nữa
- Tôi..... tôi..... thật sự đã mang thai!
Nữ y tá gật đầu như gà mổ thóc, vui vẻ cầm tờ giấy xét nghiệm đến cho Phương Du Kỳ
- Tiểu thư! Cô xem! Đây là kết quả xét nghiệm của thai nhi! Cục cưng của cô đã được bốn tuần rồi!
Hai tay Phương Du Kỳ run run, cô cẩn thận nhận lấy tờ giấy xét nghiệm, còn cả tấm ảnh siêu âm của thai nhi, cô đưa tay vuốt nhẹ và rất cẩn thận lên hình ảnh
Một hình dáng nhỏ xíu như hạt đậu
Từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống xuống trên má cô
Đây là con của cô sao?
Cô lại đưa tay sờ lên bụng mình lần nữa!
Con của cô ở đây!
Cô thật sự đã làm mẹ sao?
Một cảm giác rất kỳ lạ, cô rất muốn bảo vệ nó!
- Kỳ Kỳ! Sinh con cho tôi, tôi sẽ tha thứ tất cả!
Một câu nói như diêm la gọi hồn bất chợt hiện ra trong trí nhớ của cô
Không!
Đứa bé này là con của tên ác ma kia!
Cô không thể sinh con cho hắn!
Không thể!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!