Chương 40: Kế hoạch đào thoát

Choang

Một chiếc bình gốm từ thời nhà Minh bị ném mạnh xuống sàn và vỡ ra tan tành, Đồng Dĩ tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, bà nghiến răng nghiến lợi hỏi lại gã thuộc hạ đang quỳ trước mặt

- Ngươi nói lại một lần nữa xem sao?

Chủ nhân không hề ra lệnh đuổi giết Doãn Thiên Duật?

Tên thuộc hạ không dám chậm trễ, liền báo cáo lại

- Vâng thưa phu nhân! Người của chúng ta đã được bố trí sẵn trên đường nhưng khi xe của Doãn Thiên Duật vừa đến thì cùng lúc cũng xuất hiện vài chiếc xe chuyên dụng, người của chúng ta bị loại khỏi đoạn đường nhanh chóng, kẻ nổ súng là một đối tượng lạ mặt!

Đồng Dĩ tức giận đến mức hoá cười

- Haha!

Ý cậu là vẫn còn kẻ nấp phía sau như chúng ta ư?

Tên thuộc hạ úp úp mở mở như muốn nói nhưng lại không biết phải nói thế nào

-------

- Ý cậu là kẻ nổ súng là người của Phương gia?

Ngồi ở ghế làm việc, Doãn Thiên Duật không vui hỏi, Uy Vũ cúi đầu đứng nghiêm trước mặt hắn

- Vâng ạ! Trên tay gã đó có một hình xâm đầu con mãng xà rất lớn, hình xâm đó tôi đã bắt gặp một lần! Là Kiệt! Thuộc hạ trung thành nhất của Phương gia!

Ngừng một lát, cậu ta nói tiếp, giọng điệu đầy bực nhọc

- Lão đại! Nếu Phương Tử Đức đã sốt ruột thế này thì chúng ta cũng nên đáp lễ thôi ạ!

Doãn Thiên Duật nhếch môi cười như một đứa trẻ tìm được đồ chơi mới, hắn đưa ngón giữa gãi gãi lên hàng lông mày, hắn lắc đầu

- Cọp đã bị bẽ gãy móng vuốt và răng nanh thì cũng không khác gì một chú mèo con!

Uy Vũ như ngầm hiểu ý, bèn chuyển đề tài

- Vậy còn An Phong? Ngài định làm gì đây ạ?

Doãn Thiên Duật chưa trả lời ngay, hắn đưa tay trái lên xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón trỏ phải rồi cũng xoay cả chiếc ghế hướng cả tầm nhìn qua cửa kính phía sau và nhìn về trung tâm thành phố

- An Từ đã gặp Kỳ Kỳ?

Uy Vũ hít sâu một hơi rồi thở ra nặng nề

- Nếu An tiểu thư nổi giận thì người chịu tổn thương sâu sắc nhất chỉ có Phương tiểu thư mà thôi!

Doãn Thiên Duật lại rơi vào trạng thái trầm tư khá lâu.

------

Đồng hồ đã điểm 10 giờ sáng, Phương Du Kỳ nằm dài trên giường mới có chút cử động, hai mắt vẫn chưa mở nhưng cô lại đưa tay tìm kiếm ở vị trí bên cạnh, phát hiện chỉ có chiếc gối trống trơn, cô mở mắt ra nhìn

Doãn Thiên Duật đã rời khỏi từ lâu.

Vị trí ngủ của hắn đã lạnh từ lâu nhưng cô vẫn còn nghe thoang thoảng mùi nước hoa đàn ông!

Phương Du Kỳ vẫn như một con mèo lười, cô muốn ngủ thêm nữa

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!