Chương 38: Ác ma thức tỉnh.

Tại phòng khách của Bạc Thiên Bảo

Phương Du Kỳ thay một bộ đồ thoải mái ở nhà và đi xuống, cô nhìn thấy Kỳ Vũ đi đi lại lại trong phòng khách, cứ vài giây lại đưa điện thoại lên xem , hai tên thuộc hạ đứng phía sau cũng chẳng dám nói gì, chỉ im lặng chờ đợi mà thôi.

Phương Du Kỳ cũng chẳng thèm để ý nữa, cô bước xuống bếp và ngồi vào bàn ăn.

Thím Trần liền sai đám người làm nhanh chóng đưa thức ăn lên, bà thì tới rót cho Phương Du Kỳ một cốc sữa.

- Phương tiểu thư, việc gì cô phải khổ như vậy!

Thiếu gia chỉ thích phụ nữ nghe lời mà thôi!

Phương Du Kỳ buộc miệng hỏi lại

- Anh ta từng đưa rất nhiều phụ nữ đến đây sao ạ?

Thím Trần tươi cười trả lời

- Cô là người đầu tiên đấy! Bạc Thiên Bảo trước đây là nhà của tiểu thư Sang Sang, nhưng sau khi tiểu thư ấy gặp nạn và qua đời, thiếu gia đã dọn đến đây ở, cậu ấy chưa từng đưa bất cứ người phụ nữ nào đến đây cả.

Tôi thấy thiếu gia đối với cô rất đặc biệt đấy, cậu ấy rất quan tâm đến cô!

Trái tim Phương Du Kỳ như có một dòng nước ấm chạy qua nhưng rất nhanh sau đó liền biến mất, cô lại tiếp tục hỏi

- Có phải năm đó khi Doãn gia gặp đại nạn, Doãn Thiên Duật đã giết hết người làm trong Bạc Thiên Bảo phải không ạ.? Còn nữa, lần đầu tiên khi cháu đến đây, bác đã từng nói rằng cháu rất giống, là giống ai ạ, mẹ cháu? Nếu vậy có nghĩ là bác đã từng gặp mẹ cháu phải không ạ?

Xin bác hãy nói cho cháu biết mọi chuyện ạ!

Người làm đã chuẩn bị xong thức ăn và bưng đến bàn. Thím Trần liền cùng họ sắp xếp món ăn lên bàn

Thức ăn nhiều còn hơn một bữa tiệc, một người làm sao có thể ăn cho hết!

- Tôi đã nói rồi, tiểu thư à, cô không nên biết nhiều làm gì, làm ơn đi tiểu thư, cơ hãy ngoan ngoãn kết hôn đi!

Thức ăn được đặt xuống bàn, Phương Du Kỳ tuy có chút hơi thất vọng nhưng vì bụng đang đói nên cô cũng nhanh chóng nhìn xuống bàn thức ăn, thoải mái cầm thìa lên và thử một muỗng canh

- Oẹ!

Cô vội buông thìa xuống bụm chặt miệng và đứng lên, chạy nhanh tới bồn rửa tay bên cạnh, liên tục nôn ra. Thím Trần lo lắng đến chân tay luống cuống bà chạy tới và vỗ đều, nhẹ nhàng lên lưng của Phương Du Kỳ

- Ọe!

Cô lại liên tục nôn ra không ngừng

- Phương tiểu thư! Cô không được khỏe ư? hay để tôi gọi cho bác sĩ Mẫn!

Phương Du Kỳ sau khi đã nôn khan xong, cô lấy khăn lau chùi mặt mũi rồi ngẩng đầu nói với thím Trần

- Không cần phải làm to chuyện lên như vậy đâu ạ!

Chắc tại cháu đã quá đói bụng nên dạ dày mới khó chịu như vậy thôi ạ!

Cô đã bình ổn trở lại nên lại có cảm giác đói bụng , thím Trần vẫn không yên tâm nên hỏi

- Phương tiểu thư! Cô bị như thế này lâu chưa ạ?

Vì không muốn thím Trần lại lo lắng lung tung nên cô mỉm cười làm lành rồi quay lại ngồi xuống bàn ăn.

Thật ra thì lúc sáng cơ cũng đã nôn vài lần như vậy, nhưng không nghiêm trọng như lần này, chắc cô phải nghỉ ngơi thật nhiều rồi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!