Chương 35: Hãm hại.

Phương Du Kỳ đưa tay lên, quệt mạnh dòng nước mắt vẫn đang lăn dài trên má, định bước đi

- Tiểu Kỳ!

Phương Du Kỳ bất ngờ dừng bước, hai vai cô bắt đầu run lên khi nghe tiếng gọi từ phía sau, một giọng đàn ông trầm thấp, khàn khàn.

Cô nhẹ nhàng quay lại nhìn

Nghiêm Hào Dương đang hướng về phía cô mà đi tới, bước chân của anh rất khó khăn, khập khiễng như sắp ngã xuống ngây lập tức, trên trán và cẳng tay của anh đã nổi lên những tơ máu dày đặc vì cố gắng dùng sức

-Tiểu Kỳ!

Em không thể kết hôn được, anh không thể để em lấy tên ác ma kia, tiểu Kỳ à, nghe lời anh được không? Em đừng đồng ý cuộc hôn nhân này!

Nghiêm Hào Dương vừa đi vừa cố gắng nói ra từng câu từng chữ.

Nước mắt trên gò má của Phương Du Kỳ lại bắt đầu tuôn ra không ngừng, cô thật sự không muốn nhìn thấy anh như vậy, nếu có thể cô chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn.

Ba người đàn ông không hẹn mà cùng nhau bước tới, vây xung quanh Nghiêm Hào Dương, ý bảo anh đừng tiến lên thêm nữa.

Nhưng vẫn bị Nghiêm Hào Dương dứt khoát đẩy ra, anh lại khập khiễng bước tiếp, cuối cùng thì cũng đã tới được trước mặt Phương Du Kỳ, anh ra sức thở lấy hơi, giọng nói có phần gấp gáp

- Vì sao phải làm vậy, vì sao lại can tâm tình nguyện ở bên cạnh hắn? Tiểu Kỳ, em đâu phải người dễ dàng khuất phục như vậy! Nếu là em của trước kia thì em sẽ sống chết một phen cùng hắn, nhưng bây giờ.... em thay đổi rồi sao? Đến mức hoàn toàn xa lạ!

Em yếu đuối đi rất nhiều, dễ dàng thỏa mãn, sẵn sàng chịu đựng, lại còn rất dễ rơi nước mắt! Tất cả là vì ai? Doãn Thiên Duật?

Phương Du Kỳ gượng cười lắc đầu

- Tiền bối!

Em chẳng thay đổi gì cả, người thay đổi là anh! Vì anh thật sự đã quên mất đi tiểu Kỳ trước đây của anh. Một cô gái có thù sẽ ắt báo, có nợ sẽ trả, em ở bên cạnh Doãn Thiên Duật đơn giản chỉ vì điều này!

Những lời này như điểm phải tử huyệt của Nghiêm Hào Dương, cơ thể anh bất chợt trở nên cứng đờ

- Tiểu Kỳ, em đang nói dối, đừng tưởng anh nhìn không ra, em yêu Doãn Thiên Duật!

Hai tay Phương Du Kỳ không tự chủ được mà nắm chặt lại, móng tay như sắp khảm sâu vào lòng bàn tay

- Tiền bối, anh vẫn chưa hiểu sao?

Cô ngẩng cao đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt trong veo của cô cũng vì thế mà mở to, khoé môi khẽ nhếch một tia cười hời hợt

- Nếu như chúng ta có thể thì đã không đợi cho đến hôm nay, càng không thể nói rằng Doãn Thiên Duật đã chen vào giữa chừng chúng ta.

Thật sự thì chúng ta là không thể!

Nghiêm Hào Dương nghe xong những lời này, khuôn mặt chợt thoáng lên tia thống khổ, anh không chút do dự mà ôm chặt lấy cô gái trước mặt vào lòng

- Tiểu Kỳ!

Anh không quan tâm những điều đó, dù là em đã biến thành bộ dạng gì đi chăng nữa, anh đều không quan tâm, với anh em mãi là tiểu Kỳ của anh, là tiểu Kỳ mà anh yêu nhất.

Phương Du Kỳ thật sự không quen cùng với anh thân mật như trước kia nữa, cô dùng hết sức đẩy anh ra

- Tiền bối, việc gì anh phải như vậy? Anh giữa lấy em không buông sẽ chỉ khiến anh chịu thêm tổn thương mà thôi, anh cũng đã thấy hết rồi đấy, chẳng lẽ anh lại muốn Doãn Thiên Duật ở trước mặt tất cả mọi người lăng nhục anh sao?

Anh không bị hắn là loại người gì à?

Cô chán nản nhìn anh, qua tầng hơi nước mỏng ở khoé mắt, hiện lên một tia ảo não và bất lực, nhiều hơn nữa là đau đớn và tội lỗi

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!