Doãn Thiên Duật nhìn cô gái đang ngủ rất say trên giường, hắn cảm giác tức giận và bực bội.
Đáng chết!
Không lẽ chỉ vì ham muốn của hắn mà cô thành ra thế này sao?
Mẫn Quan thấy vẻ mặt xám xịt như gan heo của hắn liền cười hề hề
-Cứ yên tâm đi, đợi khi cô ấy tỉnh lại thì cậu vẫn có thể chạm vào cô ấy, chỉ là... Đừng quá kích động là được!
Nói xong, Mẫn Quan thực sự không thể nhịn cười được nữa, anh ta bật cười ha hả
-Mẹ nó! Nữ sát thủ mà chỉ như vậy đã không chịu nổi nữa sao?
Doãn Thiên Duật nói với Mẫn Quan mà như đang chửi một mình vậy, hắn liếc nhìn Mẫn Quan rồi hỏi
-Khi nào thì tỉnh?
Mẫn Quan nhún nhún vai
-Tớ cũng không chắc lắm! Có thể từ hai đến ba ngày!
Doãn Thiên Duật không nói gì nữa, hắn đi đến bên bàn trang điểm, kéo ngăn kéo ra, dự định là lấy lọ thuốc cô vẫn thường uống đưa cho Mẫn Quan thì chợt tay hắn dừng giữa không trung, đôi mắt chim ưng sắc bén của hắn nhìn vào đóng giấy hỗn độn trong ngăn kéo nóng như lửa.
Toàn bộ là giấy khám sức khỏe.
Thời gian chỉ cách nhau vài ba ngày. Kết quả đúng là tổn thương vùng kín!
Mẹ kiếp! Cô lại dám giấu hắn! Chẳng lẽ cô muốn bị hành đến chết sao?
Mẫn Quan đến bên cạnh, nhìn vào đóng giấy khám sức khỏe đó, ánh mắt lộ lên tia phức tạp
-Rõ ràng cô nhóc này đang cam tâm tình nguyện đây mà!
Xoạc xoạc!
Những tờ giấy khám kia nhanh chóng trở thành một đóng giấy vụn
-Mẹ kiếp! Đừng tưởng cô ta tự mình biến thành như vậy mà tớ có thể tha cho cô ta!
Mẫn Quan thở dài, cậu ta chưa từng thấy người bạn thân này của mình giữa cô gái nào bên mình lâu như vậy. Cùng với thái độ của Doãn Thiên Duật khi nghe câu nói vừa rồi của anh ta, chắc chắn là đã động lòng, chỉ là đang đánh trống lãng mà thôi!
Lửa giận trong lòng hắn đang dần chìm xuống lại bắt đầu bùng lên dữ dội. Cô bỏ trốn, hắn có thể tìm cô về, cô được sự tiếp ứng của Nghiêm Hào Dương rồi đến Trình gia, nhìn thấy cô yếu đuối trong lòng mình, hắn đã bỏ qua mỗi lỗi cô gây ra, cô bị ba hắn dẫn về biệt thự của Doãn gia, hắn không chút do dự đến đó đưa cô về.... Nhưng cô lại giấu hắn chuyện khám sức khỏe này thì thực sự không thể tha thứ!
Cô không hề xem hắn là người đàn ông của cô, cô thực sự xem bản thân cô là gái bao của hắn, điều này khiến hắn cảm thấy rất bực tức!
Sau khi Mẫn Quan ra về, Doãn Thiên Duật mới đến bên cạnh giường, hắn ngồi xuống, cầm bàn tay trắng nõn đang cắm đầy ống truyền dịch của Phương Du Kỳ, nhẹ nhàng vuốt ve, rồi ôn nhu đặt lên đó một nụ hôn.
Hắn lại đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt như lụa của cô , vầng trán trơn bóng, khuôn mặt nhỏ nhắn như búp sen, đôi môi hồng thuận.
Cô quả là rất đẹp, như một thiên sứ nhưng cũng không khác một tiểu yêu tinh, hắn thật sự đã trầm luân.... Nhưng nụ cười sau đó đã nhanh chóng chuyển sang sự ngoan độc...
Nếu cô đã muốn giấu hắn để phát tiết mỗi đêm thì hắn sẽ chiều cô đến cùng!
----
Cao ốc Doãn thị
Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc. Doãn Thiên Duật thư thái ngồi tựa vào ghế Trên tay hắn cầm một cây bút, tùy tiện đùa nghịch
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!