Không khí trong xe im lặng đến mức khó thở. Kỳ Vũ mặc dù có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại chỉ có thể chuyên tâm lái xe.
Phương Du Kỳ từ lúc lên xe đến giờ chỉ im lặng như một du hồn, sắc mặt cô tái nhợt, đầu tóc lại rối như một kẻ mất trí, ai nhìn vào cũng tưởng mình nhìn thấy ma nữ, cô ngồi sát cửa sổ của hàng ghế sau, mắt nhìn chăm chú ra ngoài cửa kính.
Doãn Thiên Duật ngồi bên cạnh dường như rất bất mãn với thái độ của cô, trên người hắn vẫn là bộ âu phục thẳng thớm như hàng ngày, cộng với khuôn mặt lạnh như băng của hắn hắn lúc này, ai cũng như thấy được sứ giả địa ngục.
Một lúc sau, Phương Du Kỳ cũng không thể ngồi yên nữa, cô bắt đầu co người lại, hai tay ôm lấy cơ thể
-Lạnh?
Doãn Thiên Duật nhìn cô gái bên cạnh chật vật đến khó chịu, đôi mắt hắn xẹt qua một tia đau xót, nhưng rất nhanh chóng lại mở lời đầy lạnh lùng.
Không đợi Phương Du Kỳ trả lời, hắn lại tiếp tục ra lệnh
-Qua đây!
Phương Du Kỳ xoay khuôn mặt nhỏ nhắn sang nhìn hắn, cô nhẹ nhàng lắc đầu
-Tôi không lạnh!
Giọng cô đầy bất lực và run rẩy. Phải!
Cái lạnh da thịt làm sao lạnh bằng lòng cô đây Chỉ trong một tiếng đồng hồ mà trái tim cô dường như đã đóng băng cả ngàn năm rồi.
-Aaaa.....!!!!!
Nhanh như tia chớp, với tốc độ của một con diều hâu chộp lấy một chú gà con, Phương Du Kỳ nhanh chóng nằm gọn trong vòm ngực rộng lớn kia, cô vừa định phản kháng thì đã thấy bàn tay to lớn của Doãn Thiên Duật bắt đầu vuốt ve lên vùng cổ rồi đến vành tai, lên gò má cô, kèm theo đó là giọng nói đầy ái muội của hắn rót vào tai cô
-Có biết bộ dạng của em lúc này mà làm tình trên xe sẽ rất kích thích không?
Thình thịch!
Nhịp tim theo những lời nói của hắn mà đập nhanh hơn thường. Cô không phản kháng, đơn giản vì cô không có tư cách, trước đây không có, bây giờ lại càng không, đừng nói bây giờ hắn muốn cô mà cho dù có quá đáng hơn thì đã sao
-Lần đầu tiên nhìn thấy tôi anh đã dự tính sẵn đường đi sau này rồi sao? Hay là cuộc gặp gỡ giữa chúng ta đã nằm trong kế hoạch của anh?
Cô cố gắng giữa bình tĩnh để hỏi những điều này mặc dù giọng cô chỉ nhỏ như con muỗi nhưng cũng đủ để Doãn Thiên Duật có thể nghe thấy.
Tay hắn chợt dừng lại trên má cô, nhưng lại nhanh chóng đổi lại một nụ cười ma mị, hành động cũng mờ ám hơn, hắn đưa tay luồn vào trong aó cô, kéo chiếc aó ngực vướng víu xuống, bàn tay to gan trêu đùa trên nhuỵ hoa đang thẹn thùng co mình lại, khiến nó phải nở rộ trên bàn tay hắn.
Môi cũng bắt đầu đặt lên làn môi mềm mại của cô, kéo dài những nụ hôn ướt át khắp người cô, những dấu tích hắn để lại in rõ trên làn da trắng nõn.
Thấy Phương Du Kỳ vẫn ngoan ngoãn trong ngực hắn lại khiến cho thú tính của hắn điên cuồng thức tỉnh
-Tại sao không phản kháng?
Doãn Thiên Duật bất mãn dừng lại, hắn thật sự k đành lòng làm tổn thương cô ở đây, hắn không muốn cô cũng nnhư những người phụ nữ kia, có thể tùy tiện phục vụ đàn ông ở bất cứ chỗ nào.
Nhưng người phụ nữ chết tiệt này, cô lại chẳng có chút thái độ phản kháng nào, không lẽ cô không có chút tự trọng nào ư?
Điều này làm hắn thực sự bất mãn
Phương Du Kỳ nhìn hắn chằm chằm, cô cười nhạt
-Phản kháng? Tôi có tư cách đó sao?
Cả người Doãn Thiên Duật theo câu nói của cô mà trở nên cứng đờ, hắn quay phắt người sang một bên, tay đấm mạnh lên ghế bên cạnh
Phanh!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!