Người phụ nữ bất chợt mỉm cười, nụ cười hoàn toàn k chứa đựng chút gì gọi là toan tính, nụ cười quá mức hồn nhiên, nụ cười.. thật giống một đứa trẻ, bà bước từng bước đến gần Phương Du Kỳ, nhưng cô lại k hề né tránh,, cô đứng bất động tại chỗ, kinh ngạc nhìn mọi chuyện xảy ra trước mặt
-Bé con!
Về rồi sao?
Phương Du Kỳ k thể tin vào tai mình nữa, bà vừa nói gì chứ? Về? Ai về cơ?
Đầu óc cô cứ thế mà quay cuồng đến khi người phụ nữ đó vui vẻ chạm tay lên gò má cô
-Đừng giận Duật nhi! Là tại mẹ k tốt!
Phương Du Kỳ như sắp phát điên lên, chuyện gì đang xảy ra vậy trời?
-Bé con! Thật là...! Có đứa con dâu nào như con k?
Gì nữa đây? Người phụ nữ này bị sao thế này?
Khoan đã! Lúc nãy bà nói Duật nhi
K lẽ.... Bà là mẹ của Doãn Thiên Duật!
Nhưng cô kết hôn với hắn sao?
Điên mất!
Cô hoàn toàn tỉnh táo, nếu vậy.... người phụ nữ này k lẽ bị thần kinh!
Trời ạ! Cô thật sự k dám nghĩ tiếp. Người phụ nữ nhìn cô đầy sủng nịch, bà cười rất ôn nhu
-Bé con! Ở lại với mẹ được k?
-Tiểu Vân à!
Phương Du Kỳ bị tiếng nói kia dọa cho giật mình, cô quay đầu theo bản năng
Đó là một người đàn ông trung niên, dáng người cao lớn hoàn mỹ, có lẽ đã từng luyện tập thể hình thường xuyên lúc trẻ, tuy ông chỉ khoác trên mình bộ quần aó trong nhà nhưng khí chất của một ông vua vẫn k bị ảnh hưởng, khuôn mặt ông hoàn toàn k có chút dấu hiệu nào của tuổi tác, nhìn rất giống.....
Doãn Thiên Duật !
Phương Du Kỳ ngơ ngác nhìn người đàn ông đó
Đúng!
Ông chính là Doãn Kình Sâm
-ba ruột của Doãn Thiên Duật, chủ tịch của Doãn Thị. Vậy còn người phụ nữ kia chắc chắn là phu nhân của ông.
Ba mẹ của Doãn Thiên Duật tại sao lại muốn gặp cô?
Doãn Kình Sâm bước đến ôm lấy vai vợ mình
-Tiểu Vân! Về phòng thôi nào!
Nhưng Đình Vân k hề có ý thỏa thuận, bà bất mãn nhìn chồng
-K! Tôi muốn nói chuyện với con dâu của tôi!
Bà giống một đứa trẻ bướng bỉnh hơn là một vị quý phu nhân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!