Bốp
Bốp
Bốp
Ba cái tát không chút lưu tình, Phương Tử Đức rất tức giận mà nhìn Kiệt đang cúi đầu trước mặt ông, khoé môi anh đã rỉ rất nhiều máu, anh hạ thấp người
- Thuộc hạ làm việc bất cận, mong lão gia cứ trách phạt!
Phương Tử Đức gằn lên từng tiếng
- Cậu có biết suýt nữa cậu giết cả tôi và Kỳ nhi không hả?
- Tôi đã nói gì nào? Tuyệt đối không được để Kỳ nhi gặp Doãn Thiên Duật. Cậu đem mệnh lệnh của tôi để đâu vây?
- Đó là lệnh của con!
Cả hai cùng quay về phía cửa, là giọng của Phương Du Kỳ, vai cô quấn một lớp băng dày cộp, cô đi về phía hai người họ, lúc đi qua mặt Kiệt, cô liếc nhìn qua khoé môi anh, mi tâm cô khẽ nhíu lại.
Sau đó liền đến trước mặt Phương Tử Đức
- Kiệt là người của con những gì cậu ấy làm đều là lệnh của con, không cần ông phải quản, càng không có chuyện ông có thể ra tay đánh người của con!
Phương Tử Đức bị cháu gái nói tức đến mức muốn ngất đi, ông nói không nên lời
- Con... Rốt cuộc có xem ta là ông nội của con không đấy?
Phương Du Kỳ nhếch khóe môi
- Ông nội sao? Vậy xin hỏi ông nội đáng kính! Ông có thật sự coi tôi là cháu gái không?
Phương Tử, Đức càng tức giận hơn, ông dơ tay lên định tát cô thì
- Ông nên đánh chết tôi từ mười năm trước kia rồi, sao ông lại không làm vậy? Tôi đã nói rồi, đừng để tôi nhắc ông mãi, món nợ ông nợ tôi, nợ mẹ tôi, tôi nhất định sẽ bắt ông trả từng chút một!
Không đợi ông có cơ hội trả lời, Phương Du Kỳ xoay người đi thẳng ra khỏi phòng đọc sách, Kiệt cũng cúi chào ông rồi vội đi theo sau Phương Du Kỳ , bỏ lại ông với khuôn mặt rất khổ tâm.
-------------------
Trong một phòng khách rộng lớn, một người đàn ông trung niên đang ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da thật, tay ông ta nâng một ly rượu.
Một người phụ nữ quỳ một gối trước mặt ông ta
- Chủ nhân, tôi không thể không làm gì cho con bé được!
Khuôn mặt người đàn ông bỗng trở nên lạnh đến mức khó coi, ông ta hỏi lại với giọng đầy tức giận
- Bất kể là lặp lại chuyện của mười năm trước sao?
Người phụ nữ lập tức trả lời
- Dù sao Tô Vận cũng là một tên rác rưởi!
Người đàn ông liền nở một nụ cười gian ác
- Ngươi đã quá xem thường ba người bọn họ rồi, đặc biệt là Doãn Thiên Duật, nếu năm đó ta không cứu ngươi thì có lẽ ngươi đã bị hắn biến thành con điếm rồi!
Trong đôi mắt người phụ nữ ánh lên một sự thống hận. Gã đàn ông lại tiếp tục nói
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!