Chiếc xe dừng trước cổng Bạc Thiên Bảo. Nghiêm Hào Dương nhìn Phương Du Kỳ vẫn đang ngủ say bên cạnh, anh khẽ đưa tay vén vài sợi tóc che trên khuôn mặt tái nhợt của cô
-Tiểu Kỳ!
Em yêu anh ta thật sao? Em sẽ hạnh phúc chứ?
Anh tự nói với chính mình mà cũng như đang nói với cô. Phương Du Kỳ cảm nhận được có bàn tay đang lướt trên khuôn mặt mình, nhưng mùi hương này với cô hoàn toàn xa lạ, cô khẽ mở đôi mắt trong veo, lúng túng ngồi dậy
-Thật ngại quá!
Em ngủ quên mất!
Cô đưa chiếc aó khoác cho anh rồi cầm lấy bó hoa và đưa lên
-Cảm ơn vì bó hoa, cũng cảm ơn anh đã đưa em về!
Xong, cô mở cửa đi ra khỏi xe, lấy chìa khóa trong túi ra, vừa định mở cổng
Ách!
Nghiêm Hào Dương bước đến sau lưng cô và mạnh mẽ kéo lấy tay cô, xoay người cô lại, khiến Phương Du Kỳ phải áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào vòm ngực rộng lớn của anh, cô thuận thế chống hai tay lên người anh
-Tiền bối, anh làm gì vậy?
Em phải vào rồi!
Nghiêm Hào Dương lại càng ôm chặt cô hơn
-Tại sao lại xa lánh anh như vậy? Em không còn yêu anh nữa sao?
Yêu!
Nếu là ba năm trước có lẽ cô không chút đắn đo mà ôm chặt lấy anh, nếu là trước khi cô chưa gặp người đàn ông đó có lẽ cô sẽ nói với anh rằng cô còn rất yêu anh, thế nhưng tại sao bây giờ, từ yêu thoát ra từ miệng anh đối với cô thật sự chẳng có chút cảm giác rung động nữa rồi... Cảm thấy người con gái trong lòng bất động không nói nên lời, Nghiêm Hào Dương lại đưa tay nâng nhẹ cằm cô lên
- Anh sẽ đợi!
Đợi đến khi em rời khỏi được anh ta!
Môi anh từ từ tiến lại gần đôi môi anh đào đang khẽ mở của cô, từ từ.. Đến khi chỉ còn cách môi cô vài mili nữa..
-Tiền bối!
Muộn rồi, anh về cận thận!
Phương Du Kỳ quay mặt né tránh, cô đẩy anh ra rồi nhanh chóng mở cổng đi vào rồi đóng lại, không nghoảnh đầu lại, cô chạy thẳng vào trong.
Trong phòng ngủ trên tầng, Doãn Thiên Duật đã chứng kiến toàn bộ khung cảnh ban nãy, ánh mắt hắn toát lên một tia sát khí khiến ai cũng phải run sợ.
Choang!
Chiếc cốc thủy tinh trong tay bị hắn bóp nát không còn mảnh nào nguyên vẹn, nhưng ngay sau đó, hắn lại nở một nụ cười thâm độc.
Két!
Cánh cửa phòng được đẩy ra, Phương Du Kỳ ôm một bó hoa đi vào, cô nhìn bóng lưng người đàn ông bên cạnh cửa sổ rồi lại nhìn xuống bàn tay đang chảy máu kia, cô khẽ nhíu mày, trong lòng lại dâng lên sự xót xa
- Anh vẫn chưa ngủ sao?
Thật lâu sau, Phương Du Kỳ mới cất tiếng phá tan không khí yên lặng đến đáng sợ này. Doãn Thiên Duật từ từ xoay người lại, hắn nhìn bó hoa trong tay cô, lạnh lùng hỏi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!