Biệt thự Doãn gia
Trong phòng đọc sách, đèn tường sáng khắp mọi ngóc ngách. Một người đàn ông trung niên đang ngồi bắt chéo hai chân trên chiếc sofa bằng da thật, tay ông cầm một tờ báo cuối tuần, mắt vẫn chăm chú vào đấy nhưng lại rửa tai lắng nghe cô gái bên cạnh cằn nhằn
-Bác trai!
Bác phải làm chủ cho Từ nhi! Duật, anh ấy lại bắt nạt con rồi!
Người đàn ông này chính là chủ tịch của tập đoàn Doãn thị
-Doãn Kình Sâm, giọng nói vừa rồi chính là An Từ.
-Bác trai!
Thấy mãi Doãn Kình Sâm không trả lời, cô ta lại dùng bộ mặt trong sáng để làm nũng, Doãn Kình Sâm đã luôn coi cô ta là con dâu nên trước vẻ mặt của cô ta, ông lắc đầu cười chiều
-Nha đầu này!
Không phải ta đã nói con sẽ là vợ của nó rồi sao, còn gì không hài lòng nữa đây?
An Từ thấy chiêu của mình đã thành công bèn nhanh nhạy đáp
-Duật đang nuôi một con hồ ly bên ngoài ạ, con biết anh ấy thích qua đường với nhiều phụ nữ, con cũng có thể hiểu cho a ấy, nhưng..
Cô ta dừng lại nửa chừng, dùng bộ mặt đáng thương nhìn ông , Doãn Kình Sâm lại lắc đầu bất đắc dĩ
-Nhưng làm sao đây?
An Từ đáp nhanh như chó giật xương
- Anh ấy đưa con hồ ly đó vào Bạc Thiên Bảo.
Bộp.
Doãn Kình Sâm đập mạnh tờ báo xuống bàn
-Từ khi nào?
An Từ như đã đạt được mục đích, cô ta cười đầy gian trá nhưng rất nhanh liền thay bằng một vẻ mặt uất ức
-Đã được một thời gian rồi ạ, trước đây anh ấy từng nói sẽ không cho phép ai bước vào Bạc Thiên Bảo...
Doãn Kình Sâm vội hỏi
-Cô ta là ai?
An Từ như tìm được kho báu , cô ta mở tròn mắt
-Giám đốc Phương thị, con gái chủ tịch Phương thị
-Phương Du Kỳ.
Bộp
Một tiếng đập bàn rất lớn, Doãn Kình Sâm đứng bật dậy, An Từ cũng không chịu từ bỏ, cô ta tiến lại gần ông và nói một cách chắc chắn.
-Lần trước con còn nhìn thấy Duật bị thương, con nghĩ cô ta tiếp cận Duật nhất định là có mục đích, con thật sự rất lo cho Duật!
Sau đó, cô ta lén cười đầy mỉa mai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!