Chương 13: Mất tất cả.

Biệt thự Phương gia

Cả phòng khách im lặng đến mức ngay cả một chiếc kim nhỏ rơi xuống cũng dễ phát hiện, Phương Du Kỳ vô hồn nhìn đóng giấy tờ trên bàn, lát sau cô mới nén chặt những tiếng nghẹn trong cổ họng, cất tiếng hỏi yếu ớt

-Phương thị quan trọng vậy sao?

Phương Tử Đức đau lòng nhìn đứa cháu gái duy nhất của ông, ông bất đắc dĩ trả lời

- Ta chỉ có thể làm vậy, nếu con hận ta thì cứ việc!

Phương Du Kỳ ngước đôi mắt đã phủ một tầng hơi nước lên nhìn ông

-Vì Phương thị mà ông sẵn sàng đem mẹ con tôi hầu giường cho tên ma quỷ đó sao?

Ông lão nén chặt đau đớn đang trào ra, ông chỉ muốn bảo vệ cháu gái mình, ông đã làm gì sai, suốt mười năm qua ông đã cố gắng tìm mọi cách để Doãn Thiên Duật không nhằm vào Phương Du Kỳ, nhưng hôm nay... Ông thu rồi, ông thu mất một con quỷ dữ, cái giá ông phải trả là đứa cháu mà ông thương hơn cả chính mình...

-Con đi đi!

Đừng nói làm tình nhân, dù hắn bảo con bò dưới chân hắn, con cũng phải làm!

Nước mắt, từng giọt cứ thế rơi xuống khuôn mặt non mịn của cô, đã lâu rồi, cô đã quên mất cảm giác bị bỏ rơi là thế nào, cô nhìn Phương Tử Đức qua màng nước mắt, cười khổ

-Ông đã từng xem tôi là con người chưa?

Ông có thực sự xem tôi là cháu gái không? Hay tôi chỉ là con nợ mà ông trả cho Doãn Thiên Duật?

Phương Tử Đức không muốn đến phút cuối phải mềm lòng, ông muốn lắm, ông rất muốn nắm chặt tay cô, ôm lấy cô và nói

"không sao đâu, sẽ không ai có thể làm tổn thương con nữa!"Nhưng ông không thể, vì an nguy của cô, ông buộc phải làm vậy, chống tay lên chiếc gậy ba

-toong, ông khó khăn đứng lên, nói với Kiệt từ nãy đến giờ căng thẳng đến mức quên cả thở.

-Mang ra đi!

Kiệt vội tiến lên cúi đầu

-Lão gia! Xin ngài hãy suy nghĩ lại!

Phương Tử Đức tức giận hét lên

-Mang ra ngay!

Kiệt đành lấy ra một sấp văn kiện đưa cho Phương Tử Đức, tay ông nhận nó mà run lên từng đợt đau đớn, đặt nó trước mặt Phương Du Kỳ, ông không dám nhìn cô thêm nữa

-Con ký vào đi!

Kể từ hôm nay, con và Phương gia.... Đoạn tuyệt quan hệ! Vị trí người đứng đầu tổ chức Blood, cái ghế giám đốc Phương thị của con... Chính thức được bãi bỏ!

Phương Du Kỳ đau đớn đến hóa cười, cô cắn chặt môi đến bật máu

-Haha, phải rồi! Ông nên làm vậy từ sớm hơn, với ông thì tôi chỉ là công cụ kiếm tiền thôi mà!

Rồi cầm bút dứt khoát ký tên, cô đứng lên, từ từ tháo bỏ hết nữ trang trên người và đặt xuống bàn

-Ông yên tâm, tiền của ông tôi sẽ không lấy đồng nào cả!

Cô đưa tay lau sạch nước mắt trên má, quay sang mỉm cười với Kiệt

-Đừng khóc lóc như con nít đấy! Ở lại bảo trọng, giúp tôi bảo vệ ba tôi, coi như tôi nhờ cậu với tư cách một người bạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!