Chương 12: Cái tát(H+).

- Tiểu thư! Cô không thể vào được đâu! Tiểu thư, giám đốc đang có cuộc họp quan trọng!

Thư ký Tổng tài cố gắng đuổi theo Phương Du Kỳ lên phòng họp

***

Phòng họp

Cả phòng đều im lặng, ngay cả hít thở cũng phải cận thận. Lãnh đạo bên thị trường Pháp đang báo cáo mồ hôi đã đầy trán .

Doãn Thiên Duật day day thái dương đau nhức

-Pie à, ông đang làm lãng phí thời gian của mọi người đấy!

Một câu nói tuy đơn giản nhưng lại chứa đầy sự mất kiên nhẫn. Ai cũng biết vị Doãn Tổng này rất khó hầu hạ, tuy còn trẻ tuổi nhưng lại có thể đưa Doãn thị thoát khỏi nguy cơ phá sản trước đây và trở thành tập đoàn Quốc tế mạnh nhất, những gì hắn cần biết chỉ là kết quả, còn quá trình thế nào thì hắn không muốn nghe nhiều.

Hơn nữa, Doãn thị làm việc như một cỗ máy robot không biết mệt là gì, nhưng không ai muốn mất việc ở đây cả, ngoại trừ lương cao ngất trời thì nếu bị Doãn Thị sa thải sẽ chẳng công ty nào dám nhận cả.

Trên bàn, dưới sàn vứt đầy văn kiện, giấy tờ, báo cáo.... Tất cả đều muốn êm đềm vượt qua cuộc họp này

Ầm

Cửa phòng bị một lực mạnh đá văng

-Tiểu....!

Thư ký mồ hôi đầy trán đuổi theo đến trước cửa phòng họp chợt nói không nên lời. Phương Du Kỳ nhìn Doãn Thiên Duật như muốn ăn thịt hắn, cô sửa sang lại quần aó rồi bước vào

-Tiểu thư, Doãn Tổng đang họp, mời cô chờ bên ngoài!

Uy Vũ đưa tay chắn trước mặt Phương Du Kỳ  nhưng cô chẳng để ý đến cậu ta, vẫn nhìn chằm chằm Doãn Thiên Duật

-Tất cả ra ngoài hết cho tôi!

Cô lớn tiếng quát. Doãn Thiên Duật nhíu mày không vui, hắn chậm rãi mở miệng

-Kỳ Kỳ à, nhớ tôi vậy sao?

Tất cả mọi người đều bị chấn kinh nhưng chỉ có Uy Vũ vẫn rất bình tĩnh. Doãn Thiên Duật đứng lên và đi tới gần Phương Du Kỳ, Uy Vũ liền lui về phía sau.

Doãn Thiên Duật nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt đang đỏ lên vì tức giận

-Làm loạn thế này là muốn gì đây?

Phương Du Kỳ hất mạnh bàn tay hắn ra, đưa đến trước mặt hắn một tấm ảnh

- Anh biết bọn họ không?

Doãn Thiên Duật không chút giấu diếm mà trả lời

-Từng là thuộc hạ của tôi!

Chát

Một tát giáng xuống khuôn mặt điển trai kia. Ánh mắt Phương Du Kỳ chứa đầy sát khí

-Tên khốn! Vậy mà anh dám mở miệng súc phạm mẹ tôi sao?

Doãn Thiên Duật ngẩng mặt lên, khoé môi hắn đã rỉ ra vài giọt máu, lúc nãy cô đã dùng hết sức mình, khiến hắn cũng bị nghiêng mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!