Chương 116: Ngoại truyện 7

Ra khỏi phiên chợ, hai người dừng lại trên một cây cầu đi bộ, cùng đứng nhìn về một phía, chỉ là giữ một khoảng cách giữa hai người. Trên tay Kỳ Vũ là một cốc cà phê, còn Mia thì cầm một cây kẹo bông gòn đang ăn dở.

Hai người im lặng cùng nhìn ngắm thành phố tráng lệ xa hoa, một lúc sau cũng có người chịu cất lời phá tan không khí tĩnh lặng này.

-        Tôi có điều này vẫn luôn thắc mắc.

Kỳ Vũ quay sang nhìn cô gái đang ăn một miếng kẹo bông gòn bên cạnh một lúc như đang nhấn mạnh câu hỏi của mình.

Mia có chút ngạc nhiên, anh ta định hỏi cô gì đây?

Không lẽ là đã biết cô có tình cảm với anh ta nên muốn xác nhận để từ chối sao? Không được! Không thể để anh ta đoán ra được.

Cô không một chút do dự, nhanh như một tia chớp, cô lên tiếng cắt ngang

-        Không phải đâu! Anh đừng nghĩ vậy!

Kỳ Vũ nghe vậy không khỏi kinh ngạc, đứng hình ra mất ba giây. Anh ta vẫn chưa hỏi gì mà, sao cô lại trả lời rồi? Mà câu trả lời này của cô là thế nào? Chắc chắn không phải trả lời cho câu hỏi của anh ta rồi.

Chính xác hơn thì tại sao cô lại nói một câu không nghĩa, không đầu không đuôi như vậy chứ?

-        Cô nói gì vậy? Tôi còn chưa hỏi mà, cô nói gì không được…?

Cây kẹo bông trên tay Mia suýt chút nữa là rơi xuống, càng thêm lúng túng hơn. Trời à, cô lại nói năng linh tinh gì nữa vậy, đúng là không biết mình có bị ma nhập không mà lại nói chẳng suy nghĩ như vậy.

Cô nhìn anh ta với một ánh mắt ngại ngùng kèm theo một nụ cười trừ.

-        Anh đừng để ý, tôi chỉ là đang tự nói một mình thôi. Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi.

Vừa làm động tác mời, cô vừa tìm cách né tránh ánh mắt dò xét của anh ta. Đang lúc cô tưởng rằng mình sắp tiêu rồi thì anh ta đã đưa ra câu hỏi đang định hỏi.

-        Không phải cô là người lai sao?

Nhưng đây lại là lần đầu tiên cô đến Thượng Hải? Với lại, tiếng Trung của cô rất chuẩn nữa.

Cũng lại là hành động dừng ăn kẹo lại, nhưng lần này không phải là vì xấu hổ như vừa rồi nữa mà lần này sắc mặt Mia đã biến đổi. trầm xuống và một sự đau thương xẹt qua đôi mắt cô.

Im lặng một, cô chỉnh lại tư thế đứng rồi mới dần ổn định lại cảm xúc, nói một câu đầu tiên mở màn cho một câu chuyện.

-        Đây không phải lần đầu tiên tôi đến Thượng Hải.

Kỳ Vũ mặc dù có chút kinh ngạc nhưng vẫn im lặng giống như đang đợi cô nói tiếp.

Mia lại bước thêm vài bước về phía trước rồi dừng lại, nhìn về phía những ngọn đèn sáng rực giữa thành phố.

-        Mẹ tôi là người Trung Quốc, bà ấy sinh tôi ra ở Thượng Hải. Từ nhỏ, tôi luôn hỏi mẹ tôi rằng ba tôi là ai? Tại sao tôi lại không hoàn toàn giống những đứa trẻ Trung Quốc khác? Có phải cha tôi ở một nơi rất xa tôi và mẹ không?

Nhưng mẹ chưa bao giờ kể với tôi về ba cả, mỗi lần tôi hỏi về người đó, bà đều tức giận đánh tôi, sau đó thì trốn ở trong phòng rồi khóc…dần dần, tôi hiểu ra, người đàn ông đó đã bỏ rơi mẹ, bỏ rơi tôi.

Cô ngưng một lát, vội đưa tay lau nước mắt đi rồi nói tiếp.

-        Ngày hôm đó, tôi nhớ rất rõ. Hôm đó trời mưa rất to, mẹ tôi vẫn như vậy đi bán tranh, nhưng, nhưng sau đó bà ấy không bao giờ trở về nữa.

Và sau đó, tôi nhìn thấy bà ấy lần cuối người đầy máu, và một chiếc xe sang trọng xuất hiện bên cạnh mẹ tôi, một người đàn ông châu Âu bước xuống xe, còn mẹ tôi, mẹ tôi không bao giờ tỉnh dậy được nữa, ông ta, ông ta đã giết bà ấy. Ông ta chính là ba của tôi!

Là người đã bỏ rơi mẹ và tôi. Hóa ra, ngày hôm đó, mẹ đã đi gặp ông ta. Hai người giành quyền nuôi tôi, vì không muốn ông ta đưa tôi đến Paris nên mẹ đã liều cả mạng của mình đứng chắn ngang trước xe của ông ta.

Vì trời mưa, đường trơn, tài xế không kiểm soát được tốc độ, nên đã, đụng vào…

Nói đến đây, cô không thể cất thêm một lời nào nữa. Những tiếng nấc và nghẹn vì nước mắt đã khiến cô phải dừng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!