Chương 1: Phụ nữ là gì?

Không gian ngột ngạt như bức người, vệ sĩ đứng thành một hàng dài từ ngoài vào trong, căn phòng im lặng như tờ, Lý Khải toát cả mồ hôi hột, anh không dám ngẩn đầu lên giải thích . Trước mặt anh là một cô gái đang rất tức giận khi xem bản dự án mà anh đưa lên.

Dường như cả thế kỉ, cô gái mới ngẩn đầu lên nhìn anh và nói

- Anh bảo đây là dự án sao? Anh đang đùa với tôi à! Làm một bản khác. Mai đem đến công ty cho tôi!

Nói xong cô vứt thẳng bản dự án xuống sàn nhà . Lý Khải luống cuống nhặt lên

- Xin lỗi giám đốc. Tôi sẽ làm lại bản khác ngay!

Cô không nói gì chỉ đang day day thái dương đau nhức.. Cô gái này không phải ai khác, chính là Phương Du Kỳ

-tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn toàn cầu Phương thị cũng là người đứng đầu tổ chức Blood, cô được biết đến là một cô chủ rất khó phục vụ

-Tiểu thư!

Cô không thể vào được!

-Tiểu thư! Xin hãy đợi bên ngoài!

-...

Tiếng ồn ào của đám vệ sĩ truyền vào tận phòng làm việc. Không lâu sau thì chợt cửa phòng mở ra

-Du Kỳ! Giúp tớ với!

Tố Vi quần áo xộc xệch, trên người đầy vết bầm, cô nói không nên lời

-Du Kỳ! Tớ... T... ớ, phải làm sao bây giờ?

Phương Du Kỳ đứng chôn chân tại chỗ, cô cảm thấy nơi lồng ngưc đau nhói khi hình bộ dạng Tố Vi bây giờ... Bọn vệ sĩ đuổi vào tận nơi, thấy Tố Vi ngồi dài dưới sàn nhà thì lập tức cúi đầu rồi định kéo cô lên

- Giám đốc!

Xin lỗi, bọn thuộc hạ làm việc bất cận, mong giám đốc không trách tội

Nói xong. Anh ta vừa định kéo Tố Vi lên thì

- Cút hết cho tôi! Ai cho phép các người đụng vào cô ấy?

Bọn họ không dám nhiều lời, vội ra ngoài và khoá cửa lại. Không khí lại một lần im lặng. Một lúc sau, Phương Du Kỳ bước từng bước nặng nề đến trước mặt Tố Vi, nhìn cô nức nở, Phương Du Kỳ cảm thấy vô cùng khó thở, cô ngồi xuống trước mặt Tố Vi, nhẹ nhàng vén những sợi tóc rối của cô ấy, lâu nước mắt cho cô ấy, rồi cô từ từ ôm Tố Vi vào lòng

- Không sao đâu, đã xảy ra chuyện gì?

Nói tớ nghe đi! Tớ sẽ giúp cậu!

- Không sao đâu! Tố Vi à, đừng khóc nữa!

Suốt 10 năm qua, Phương Du Kỳ chưa lần nào quên được ngày mà mẹ cô bị một đám cầm thú cường bạo rồi qua đời, nên mỗi lần thấy bộ dạng tiều tuỵ , quần áo xộc xệch và ngồi khóc của các cô gái, tim cô như ngàn mũi tên đâm vào. Một lát sau, Tố Vi ngẩn đầu lên và nức nở

-Du Kỳ!

Tên khốn đó.... Tên khốn đó... Tô Vận... Hắn ta... Hắn k phải người... Hắn... Hắn là ác ma... Là cầm thú...

Cô ngừng một lúc.

Hít sâu một hơi rồi nói tiếp :

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!