"Lục Trân Trân, cô đang làm gì? Buông cô ta ra!
"Ngay lúc cô đang bóp cổ Thành Ân Nhi, cửa phòng bệnh bị đạp tung, Lệ Nam Thời đứng ở cửa vẻ mặt âm u. Lục Trân Trân ngây người ra một chút, Thành Ân Nhi được thở dốc liền vội vàng kêu lớn,"Nam Thời, cô ta muốn giết em, mau cứu em!"
Đôi mắt Lệ Nam Thời càng trở nên sâu thẳm hơn, anh quát lớn, "Lục Trân Trân, buông cô ta ra!"
"Anh đến đúng lúc lắm, em có một ý hay anh muốn nghe không?" Lục Trân Trân chậm rãi nói, giọng điệu đặc biệt bình tĩnh, "Con của em ở thế giới khác một mình quá cô đơn, em định gửi một người bạn sang bầu bạn với nó."
Lệ Nam Thời nhìn theo ánh mắt của Lục Trân Trân hướng về bụng Thành Ân Nhi, da đầu anh tê dại.
"Cô dừng tay ngay!" Lệ Nam Thời hoảng hốt,
"Đứa con hoang đó chết không đáng tiếc, Lục Trân Trân cô đừng làm bậy. Nếu dám động vào một sợi lông của Ân Nhi, tôi sẽ không tha cho cô đâu."
Lục Trân Trân cười khẩy, tiếng cười lạnh lẽo thê lương, "Xin hỏi bây giờ anh có tha cho em sao?"
Đối với lời đe dọa của anh, cô đã sớm không còn sợ hãi nữa rồi.
Bảo bối, mẹ sẽ báo thù cho con!
Lục Trân Trân nhìn ánh mắt kinh hoàng của Thành Ân Nhi, có một thoáng chần chừ. Cũng chính trong khoảnh khắc chần chừ đó, Lệ Nam Thời lao tới với tốc độ cực nhanh, một tay kéo cô ra đẩy ngã xuống đất.
Lưng Lục Trân Trân va mạnh vào góc bàn, đau đến mức cô toát mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng tái nhợt.
Cô ngồi dưới đất, đột nhiên cảm thấy trong miệng có một vị tanh ngọt, có thứ gì đó nhỏ giọt xuống chiếc váy trắng của cô.
Vừa được cứu, Thành Ân Nhi liền lao vào lòng Lệ Nam Thời, khóc lóc tủi thân, "Nam Thời, em sợ quá. May mà anh đến kịp, nếu không hôm nay em và con có thể chết ở đây rồi.
"Lệ Nam Thời nhẹ nhàng vỗ vai cô ta an ủi, sắc mặt anh thâm trầm khó dò. Thành Ân Nhi bị ánh mắt của anh nhìn đến mức trong lòng chột dạ, lo lắng âm thầm nghĩ anh sẽ không phát hiện ra điều gì chứ?"Có anh ở đây, sẽ không để em xảy ra chuyện.
"Anh ánh mắt rất dịu dàng, nhẹ nhàng vỗ về. Thành Ân Nhi trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt Lệ Nam Thời liếc nhìn người phụ nữ vẫn đang ngồi dưới đất, không biết từ khi nào chiếc váy trắng trước mặt Lục Trân Trân đã dính đầy máu. Ánh mắt anh khẽ lóe lên, Thành Ân Nhi cũng nhận ra, lén nhìn biểu cảm của Lệ Nam Thời, kinh hô,"Cô ta bị làm sao vậy, sao lại chảy nhiều máu thế này?
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Hà tất phải lo lắng cho một người phụ nữ lòng dạ rắn rết." Lệ Nam Thời khịt mũi khinh thường, "Lục Trân Trân cô đừng giả vờ nữa, chỉ là va vào lưng thôi, chảy máu mũi làm gì mà giả vờ đáng thương.
"Chảy máu mũi… Lục Trân Trân lau mũi rồi xòe lòng bàn tay ra toàn là máu, máu mũi chảy ngày càng dữ dội, chốc lát cổ áo cô đã bị nhuộm đỏ. Cô đứng dậy, lưng đau nhói khiến cô nhíu chặt mày. Cô đứng dậy, nhìn hai người với vẻ mặt khác nhau trong phòng bệnh, lạnh lùng châm biếm,"Đáng thương? Vậy cũng phải có người đáng thương thì mới giả vờ được chứ?"
Lệ Nam Thời, "…"
"Còn đứng đây làm gì? Muốn tôi giết chết đứa bé trong bụng cô ta sao?"
Thành Ân Nhi tức giận, "Cô cô cô đừng quá đáng, con của cô không có phúc phận, thì không muốn thấy người khác mang thai."
"Tốt nhất cô nên im miệng, nếu không chọc giận tôi, tôi sẽ cho cô nếm mùi thế nào là một xác hai mạng."
Lục Trân Trân sờ mũi, máu vẫn chảy không có dấu hiệu ngừng lại.
"Nam Thời, anh nhìn cô ta xem…"
Lệ Nam Thời liếc nhìn cô, ôm eo Thành Ân Nhi, "Chúng ta đi!"
Thành Ân Nhi còn muốn nói gì đó, cứ thế bỏ đi cô ta một chút cũng không cam tâm. Hôm nay cô ta đến đây chính là để thúc đẩy Lục Trân Trân đồng ý ly hôn, như vậy cô ta mới có thể gả vào hào môn, trở thành Lệ phu nhân thật sự.
Vì vậy mới không tiếc chọc giận Lục Trân Trân để cô ta làm hại mình, cô ta đã gọi điện cho Lệ Nam Thời bảo anh ta đến đây. Mọi chuyện đều được lên kế hoạch rất tốt, và cũng diễn ra theo đúng dự kiến của cô ta.
Chỉ là không ngờ Lệ Nam Thời lại không truy cứu Lục Trân Trân, Lục Trân Trân cũng bướng bỉnh hơn cô ta tưởng, đã như vậy rồi mà vẫn không ly hôn.
Ra ngoài lên xe, Thành Ân Nhi vẫn còn chút không cam tâm, bực bội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!