Chương 43: Quyết tâm

Cao Ngữ Lam quắc mắt, tung nắm đấm vào người Doãn Tắc: "Anh toàn nghĩ đến những chuyện không đứng đắn, có cách gì thì mau nói ra đi".

"Ôi trời, hung dữ quá".

"Nhanh lên". Cao Ngữ Lam lại đấm bụp một phát nữa.

"Được rồi, được rồi. Anh chỉ đùa em thôi mà, em đúng là chẳng có khiếu hài hước gì cả". Doãn Tắc bắt lấy tay Cao Ngữ Lam, kéo cô vào lòng rồi xoa đầu cô:

"Anh sẽ nhờ Lôi Phong, bảo cậu ấy thử kiểm tra hệ thống dữ liệu của bên công an xem Trần Nhược Vũ có đăng ký số chứng minh hay không, ví dụ như cô ấy xảy ra chuyện không dám về nhà mà đi ở khách sạn. Còn bệnh viện của Mạnh Cổ nữa, khi Trần Nhược Vũ đi khám bệnh, chắc cô ấy sẽ làm thẻ y tế, khi cô ấy dùng thẻ để thanh toán tiền, hệ thống dữ liệu của bệnh viện nhất định sẽ lưu lại địa chỉ nhà hoặc cơ quan của cô ấy...".

"Đúng, đúng, anh nói đúng lắm, anh mau gọi điện thoại đi". Doãn Tắc còn chưa dứt lời, Cao Ngữ Lam đã thúc giục anh hành động.

"Anh vẫn còn một chiêu cuối cùng chưa nói hết".

"Hả? Còn nữa? Anh mau nói đi".

"Trước đây có phải em muốn chỉnh anh nên đưa số điện thoại của anh cho Trần Nhược Vũ, để cô ấy bán bảo hiểm cho anh?"

Cao Ngữ Lam bĩu môi:

"Anh có mua đâu? Tự nhiên bây giờ lại giở món nợ cũ với người ta, anh có biết lúc đó anh đáng ghét lắm không..."

"Stop, stop, ai giở món nợ cũ với em chứ?". Doãn Tắc tắt nụ cười trên môi, nhéo má Cao Ngữ Lam: "Ý anh là, em còn cho Trần Nhược Vũ số điện thoại của người khác nữa đúng không?"

"Sao anh biết được?"

"Anh hỏi cô ấy". Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam bằng ánh mắt như muốn nói "em đúng là ngốc", anh tiếp tục lên tiếng: "Em lén lén lút lút phái sát thủ đến giải quyết anh, tất nhiên anh phải hỏi cho rõ ràng mới có thể ứng chiến".

"Vậy mà lúc đó anh cứ giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, đúng là gian xảo quá. Anh nói đi, chuyện đó có liên quan gì đến vụ tìm Nhược Vũ?"

"Anh không mua, nhưng có người mua rồi đúng không? Ý anh là, nếu có thể tìm ra khách hàng của cô ấy, trên hợp đồng bảo hiểm chắc chắn có số điện thoại và địa chỉ công ty, như vậy chúng ta có thể tìm đến công ty của cô ấy. Bất luận xảy ra chuyện gì, Trần Nhược Vũ cũng sẽ nói với công ty một tiếng, nếu không sẽ bị mất việc phải không em?"

"Đúng!". Cao Ngữ Lam bỗng dưng tỉnh ngộ, cô đứng bật dậy, vô tình đá chân trúng vào cái chân đau của Doãn Tắc. Doãn Tắc kêu thất thanh, Cao Ngữ Lam vội vàng cúi xuống: "Em xin lỗi, em xin lỗi, em không phải cố ý. Doãn Tắc, anh thông minh quá, em sẽ tìm Ôn Sa, Ôn Sa đã mua bảo hiểm của Nhược Vũ

". Cao Ngữ Lam vui mừng chạy về phòng gọi điện thoại. Cô thầm nghĩ nếu Ôn Sa không chịu hợp tác, cô nhất định sẽ xạc cho cô ta một trận. Doãn Tắc thở dài, lôi điện thoại gọi cho Mạnh Cổ và Lôi Phong. Mạnh Cổ tỏ ra tức giận:"Cô gái này dám chơi trò mất tích? Đến người nhà cũng không liên hệ được?

Cô ta rốt cuộc bao nhiêu tuổi mà chẳng có đầu óc gì cả. Doãn Tắc cau mày:Cậu lằng nhằng ít thôi, có giúp không thì bảo?"

"Giúp, cậu đợi một lát". Mạnh Cổ nói xong lập tức dập điện thoại. Doãn Tắc cũng không bận tâm, tiếp tục gọi cho Lôi Phong. Lôi Phong nghe kể lập tức nhận lời và trả lời bằng thái độ nghiêm túc: "Có manh mối tôi sẽ báo ngay cho cậu

". Doãn Tắc cám ơn, vừa tắt máy, Cao Ngữ Lam tay cầm một tờ giấy lao từ phòng ngủ ra ngoài:"Ôn Sa đã tìm thấy hợp đồng bảo hiểm, quả nhiên có thông tin về công ty của Nhược Vũ. Sáng sớm mai chúng ta sẽ đến đó

". Nói xong, cô đột nhiên nghĩ ra, đưa mắt nhìn bàn chân đau của Doãn Tắc:"À, sáng mai em sẽ đi một mình

". Doãn Tắc tỏ ra không vui:"Em chê anh què chân phải không? Cũng không nghĩ xem ai đã hạ độc thủ?".

"Đừng nhỏ nhen như vậy mà". Có manh mối về Trần Nhược Vũ, Cao Ngữ Lam rất vui mừng, cô không ngần ngại lấy lòng ông chủ Doãn: "Để em bôi thuốc cho anh nhé".

"Anh bôi rồi

". Doãn Tắc giả bộ đáng thương:"Anh sợ em chê anh phiền phức nên anh tự mình rửa sạch sẽ, bôi thuốc đâu vào đấy rồi mới đến đây

". Cao Ngữ Lam cất cao giọng:"Anh tự mình có thể làm vệ sinh sạch sẽ, lại có thể tự bôi thuốc, thế thì anh đến nhà em làm gì?"

Doãn Tắc sững người, biết mình đã lỡ lời, anh nhìn Cao Ngữ Lam: "Lam Lam, em không uống rượu đấy chứ?"

"Anh uống rượu thì có, em chưa bao giờ gặp ai vô lại như anh". Cao Ngữ Lam nhìn đôi nạng gỗ của Doãn Tắc, anh chàng này lần nào cũng chuẩn bị đạo cụ đầy đủ, muốn tống cổ anh ra khỏi cửa cũng chẳng có cách nào.

"Em không thể đuổi anh về, Lôi Phong và Mạnh Cổ có tin gì sẽ báo cho anh ngay. Nếu em đuổi anh đi, anh đau lòng sẽ không còn tâm trạng bận tâm đến chuyện này đâu".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!