Chương 39: Tình cờ gặp gỡ

Không phải lần đầu tiên gặp nhau?

Cao Ngữ Lam ngạc nhiên: "Nhưng em không nhớ là em đã từng gặp anh?"

Doãn Tắc liếc xéo cô một cái, sau đó bày ra vẻ mặt bi thương: "Vì vậy em biết không, khi anh phát hiện em chẳng có lương tâm, không nhận ra anh, trái tim anh bị vỡ vụn".

"Em có thấy gì đâu

". Cao Ngữ Lam dí đầu ngón tay vào mặt Doãn Tắc, anh chàng này lại đóng kịch rồi, còn tim vỡ vụn nữa chứ."Ôi, em dí tay vào mặt anh, chứng tỏ em rất yêu anh". Doãn Tắc nghênh mặt sát vào tay cô: "Em muốn anh trở nên xấu xí, khiến người khác không để ý đến anh, là em có thể đạt mục đích độc chiếm anh đúng không?".

"Rốt cuộc anh có kể chuyện anh gặp em từ lúc nào hay không?

"Cao Ngữ Lam lại day day mặt anh, anh chàng này thích đóng kịch quá. Doãn Tắc mỉm cười, nắm lấy tay cô:"Em có nhớ vào ba năm trước. À không, phải hơn ba năm trước, hình như vào khoảng tháng 4, ở công viên Thanh Tùng của thành phố C...

"Cao Ngữ Lam im lặng. Tháng 4 ư? Tất nhiên là cô nhớ rồi, đó là thời điểm cô bị ăn một cái tát, cô bị mắng nhiếc không ra gì, cô bị bạn đại học hãm hại, bị bạn gái thân vu khống, cô bị người bạn trai hẹn hò bảy năm bỏ rơi, làm sao cô có thể quên được. Nhưng công viên Thanh Tùng thì..."Lúc đó em uống say rồi

". Doãn Tắc gợi ý. Cao Ngữ Lam"à

"một tiếng. Đúng rồi, khoảng thời gian đó cô rất buồn, bạn bè đều xa lánh cô, đến một đối tượng thổ lộ tâm tình cô cũng không có. Một ngày, cô cảm thấy vô cùng đau khổ nên quyết định uống đến say khướt. Cô ra ngoài uống rượu nhưng không dám về nhà, cô muốn tìm một nơi không người để khóc lóc, lúc đó cô đã đến công viên Thanh Tùng sao? Sao cô chẳng có ấn tượng gì cả? Doãn Tắc trừng mắt nhìn cô:"Em xem, cứ uống rượu vào là em lại mất trí nhớ phải không?".

"Đâu có". Cao Ngữ Lam đỏ mặt, cả đời này cô mới chỉ uống say hai lần, làm sao có thể phán xét cô cứ rượu vào là bị mất trí chứ.

"Vậy em thử nói xem, lần em cướp Man đầu của anh, nếu không phải ngày hôm sau anh tìm đến tận nhà, em có thể nhớ chuyện xảy ra không?"

Tất nhiên không nhớ rồi, cô còn tưởng cô cướp đàn ông mang về nhà.

"Hừ, em thấy chưa? Sau này em không được phép uống rượu trừ những lúc ở bên cạnh anh. Em dễ dàng bị người khác lừa lắm, anh phải trông coi em chặt chẽ hơn mới được".

"Anh toàn nói vớ vẩn, rốt cuộc có kể cho em biết không hả?"

"Thì em uống rượu say, làm chuyện này chuyện kia với anh ở trong công viên Thanh Tùng. Sau đó em phủi tay bỏ đi mất, để lại một mình anh đau khổ. Ba năm sau, em lại xuất hiện làm náo loạn cuộc sống của anh

". Cao Ngữ Lam há hốc miệng, cô rất muốn nói"không phải đấy chứ" nhưng không thể thốt ra lời. Lẽ nào khi cô thật sự muốn giở trò lưu manh thì không thành công, ba năm trước lúc còn ngây thơ thì cô đã ra tay với người ta? Lúc đó cô quá đau lòng nên gây ra chuyện hồ đồ rồi bỏ trốn.

Sau đó oan có đầu nợ có chủ, ông trời cho anh và cô gặp lại nhau, nhưng lần này là cô rơi vào tay người ta?

Cũng không thể trách Cao Ngữ Lam có trí tưởng tượng phong phú, vì thực tế trên người cô từng xảy ra quá nhiều chuyện hoang đường.

Lẽ nào cô thật sự làm chuyện này chuyện kia...

Chỉ trong chốc lát, đầu Cao Ngữ Lam xuất hiện vô số ý nghĩ, tuy nhiên khi bắt gặp nụ cười đểu đểu của Doãn Tắc, cô lập tức nhớ ra những lời nói của anh chàng này nửa thật nửa giả, không đáng tin cậy.

"Anh nói dối".

"Câu nào cũng là sự thật".

"Vậy những chuyện này chuyện kia ấy, anh hãy nói rõ một chút".

"Em muốn biết thật sao?"

"Đúng vậy".

"Anh xấu hổ quá". Doãn Tắc ôm mặt

"Anh nói đi

". Cao Ngữ Lam tỏ ra có khí thế. Doãn Tắc thả tay xuống, anh dịch dịch đầu đang gối trên đùi Cao Ngữ Lam để tìm tư thế dễ chịu. Đôi mắt anh đối diện với mắt cô, khóe mắt cong lên cười cười. Doãn Tắc cầm tay Cao Ngữ Lam và nghịch ngón tay cô, sau đó anh chậm rãi mở miệng:"Lúc đó, việc kinh doanh nhà hàng của anh không được tốt lắm, nông trường vừa mới khởi sắc, nhưng anh phải duy trì cả nhà hàng Thực và quán của chị gái anh, anh không đủ vốn nên có áp lực rất lớn

". Cao Ngữ Lam gật đầu, cô có thể hiểu hoàn cảnh của anh lúc đó. Doãn Tắc nói tiếp:"Lúc đó anh ở thời kỳ đứng giữa ngã ba đường. Nếu anh đóng cửa nhà hàng và quán của chị gái anh, anh sẽ chẳng cần lo đến chuyện tiền nong. Nhưng tình hình của chị gái mới khá hơn một chút, Nựu Nựu gần hai tuổi, là lúc bi bô tập nói rất đáng yêu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!