Trời vừa sẩm tối, trên con đường rợp bóng cây xanh, người đi bộ qua lại tấp nập.
Nựu Nựu dắt con Man đầu đi đằng trước, Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam tay trong tay đi sau. Cả hai đều không lên tiếng, chỉ đan chặt mười đầu ngón tay. Trong lòng Cao Ngữ Lam xuất hiện một cảm giác êm đềm khó diễn tả, cô cảm thấy cứ đi như vậy cũng rất hạnh phúc.
Nựu Nựu vừa đi vừa quay sang giáo huấn con Man đầu: "Cái đó không ăn được", "Em đừng có nhặt rác", "Không được chạy lung tung, em có quen biết người ta đâu
". Man đầu đúng là chó ngố, nhìn thấy một người xách cái túi nylon liền định đi theo người ta. Cao Ngữ Lam chứng kiến cảnh đó bật cười, Doãn Tắc quay sang búng vào trán cô:"Cô bé ngốc nghếch?"
"Ai bảo em ngốc?" Cao Ngữ Lam xoa trán. Hai người đi theo Nựu Nựu rẽ sang một lối, đó là đường đi về Tùy Tâm Uyển. Doãn Tắc đột nhiên chỉ tay vào quán bar ở phía đối diện: "Em nhìn xem, đó là nơi em vì muốn thu hút sự chú ý của anh nên đã đánh anh và cướp Man đầu
". Cao Ngữ Lam nhìn theo hướng tay Doãn Tắc, nhớ đến chuyện say khướt đòi đi kiếm đàn ông, cô bất giác đỏ ửng mặt:"Chính anh mới vô dụng, bị một cô gái đánh đến bị thương, còn bị cướp mất chó, anh không cảm thấy ngượng, em còn ngượng thay anh".
"Ôi giời, bây giờ thì vênh vang rồi. Không biết lúc đó ai nước mắt nước mũi giàn giụa kể lể mình uống say vì bị người khác hãm hại, đầu óc không tỉnh táo mới gây ra chuyện tồi tệ. Bây giờ không thấy em khóc lóc, còn quay lại cắn anh một miếng".
Doãn Tắc bóp mũi Cao Ngữ Lam, anh rất thích nhìn gương mặt nhăn nhó như cái bánh bao của cô mỗi khi bị bắt nạt.
"Làm gì có chuyện nước mắt nước mũi giàn giụa
". Cao Ngữ Lam hất mạnh tay Doãn Tắc."Anh phải vỗ béo em mới được, không thể để gương mặt em gầy quá".
"Anh có biết anh biến thái đến mức nào không?"
"Mặt tròn tròn mới đáng yêu".
"Gầy thì anh không cần em nữa phải không?"
"Cần chứ, nhưng anh sẽ nhốt em lại vỗ béo em cho đến khi em tròn xoe mới thôi
". Hai người anh một câu tôi một câu trêu chọc nhau, thoáng chốc đã đi đến cửa Tùy Tâm Uyển. Nựu Nựu quay lại bế con Man đầu, nhìn hai người lớn bằng ánh mắt coi thường:"Cậu và chị nói chuyện chẳng đâu vào đâu cả, chán thật
". Nói xong, cô bé ngoáy mông đi vào trong quán."Con bé đang ghen đấy". Doãn Tắc kết luận: "Lam Lam, em nhất định phải cố lên mới được, đừng để thua Nựu Nựu. Bạn trai em mà bị một cô bé cướp đi thì em mất mặt quá".
"Từ trước đến nay em thường bị mất mặt rồi nên không sao đâu".
"Em không thể có yêu cầu thấp với bản thân như thế". Doãn Tắc không nhịn được lại véo má cô. Cao Ngữ Lam gạt tay anh ra, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền mở miệng hỏi: "Doãn Tắc, nếu có một ngày một người phụ nữ nào đó cướp Man đầu của anh, anh có làm như vậy không?"
"Làm thế nào?"
"Thì là... giả bộ bị thương nặng, tìm đến nhà người ta... lừa đảo, à không, nên nói là bắt chẹt mới đúng". Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ một cách nghiêm túc để tìm ra từ ngữ thích hợp: "Tóm lại là không dùng cách của người bình thường để nói chuyện
". Nói xong, Cao Ngữ Lam liếc nhìn Doãn Tắc, bắt gặp ánh mắt hung hãn của anh, Doãn Tắc giơ hai tay giả bộ siết cổ cô:"Em định làm phản đấy à, dám hủy hoại hình tượng của anh.
Anh không giống người bình thường ở điểm nào, còn bắt chẹt lừa đảo nữa chứ.... Cao Ngữ Lam kêuÔi
"một tiếng rõ to rồi quay đầu chạy mất. Bộ dạng của Doãn Tắc đáng sợ quá, nhưng lúc đó anh đúng là giả vờ bị thương còn ngồi xe lăn đến nhà cô lừa đảo mà. Doãn Tắc chạy theo đuổi cô, Cao Ngữ Lam hét lên:"Em sai rồi, em sai rồi, anh không phải là biến thái, không phải là biến thái".
"Còn biến thái nữa".
Doãn Tắc vươn tay chộp lấy Cao Ngữ Lam. Cô không thể miêu tả anh bằng tính từ hay ho hơn sao?
Cao Ngữ Lam kêu một tiếng, liền bị Doãn Tắc túm chặt kéo vào lòng. Sau đó môi cô bị một thứ gì mềm mại âm ấm đặt lên. Nụ hôn của Doãn Tắc rất dịu dàng, Cao Ngữ Lam sững người trong giây lát rồi lập tức bị anh thu hút.
Đến khi hai tay cô vòng lên cổ anh, cô mới chợt nhớ ra hai người đang đứng trên đường phố.
Cao Ngữ Lam liếc đuôi mắt sang bên này, thấy có vài người đang nhìn bọn họ. Một người đàn ông trung niên trông có vẻ bặm trợn còn cười với họ, Cao Ngữ Lam giật mình đẩy mạnh Doãn Tắc ra. Doãn Tắc không biết do quá tập trung hay không đứng vững, bị một lực đẩy từ Cao Ngữ Lam, anh liền ngã bổ chửng.
Đằng sau lưng Doãn Tắc là vườn hoa nằm sát vỉa hè, chân của anh bị mắc trên bậc thang của luống hoa, còn cả người ngã vào bồn hoa ở phía sau. Doãn Tắc kêu một tiếng rất lớn.
Cao Ngữ Lam không thể ngờ cô đột nhiên có sức mạnh phi thường như vậy, cô sững sờ mất mấy giây. Sau đó Cao Ngữ Lam mới chạy đi kéo Doãn Tắc. Doãn Tắc từ từ đứng dậy, mặt anh xanh như đít nhái, anh động động cổ chân thấy hơi đau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!