Đêm hôm đó, Cao Ngữ Lam ngủ không yên giấc, một phần nguyên nhân là do cổ cô không thoải mái, mặt khác chính là cô ngủ như thức vì trong đầu toàn hình ảnh Doãn Tắc.
Ý của Doãn Tắc là anh thích cô đúng không?
Cô và anh bây giờ là người yêu? Nhưng anh có thừa nhận một lời nào đâu, chỉ có một nụ hôn mà thôi, liệu có tính không?
Cao Ngữ Lam cứ mơ mơ màng màng, mãi mới chìm vào giấc ngủ.
Đến gần buổi trưa ngày hôm sau Cao Ngữ Lam mới tỉnh lại, cô hốt hoảng một lúc mới phát hiện ra tiếng chuông điện thoại di động đánh thức cô dậy. Cô cầm máy lên xem, là ông Cao gọi, cô vội vàng bắt máy.
"Lam Lam à, gần đây con sống thế nào?"
Tiếng ông Cao có vẻ rất sảng khoái.
"Con vẫn bình thường ạ". Cao Ngữ Lam tự động giấu giếm chuyện cô đi tìm việc làm suýt nữa bị người ta giở "quy tắc ngầm
", để bố cô đỡ mất công lo lắng. Cô cũng giấu luôn chuyện cô vừa cùng một người đàn ông hôn nhau như một cặp tình nhân, vụ này phải đợi nam chính về, cô và anh xác nhận mối quan hệ thì cô mới có thể nói cho người nhà biết."Khà khà, Lam Lam, con còn muốn dấu bố à?"
Cao Ngữ Lam giật mình, không phải đấy chứ, bố cô lợi hại như vậy sao? Ông còn biết thuật đọc tâm người khác ở tầm xa?
"Con yêu rồi đúng không? Bố mẹ đều biết cả rồi".
"Hả? Sao bố mẹ biết được?
"Cao Ngữ Lam bị dọa hết hồn. Bản thân cô còn chưa dám xác định, hơn nữa chuyện này từ lúc xảy ra đến bây giờ chưa tới nửa ngày, trừ thời gian cô ngủ chỉ còn lại vài tiếng đồng hồ. Bố cô đúng là thần thông quảng đại thật đấy."Hừ, con bé này, còn giấu bố mẹ làm bố mẹ biết sau người ta". Lời nói của ông Cao đầy oán trách nhưng không dấu vẻ vui mừng:
"Là bố Tiểu Quách nói cho bố biết. Các đồng nghiệp, hàng xóm láng giềng đều biết cả rồi, còn đến chúc mừng bố nữa chứ. Hahha... thật là, bố và bố Tiểu Quách đã uống rượu ăn mừng".
Cao Ngữ Lam há hốc miệng, hoàn toàn không hiểu bố cô đang nói gì? Tối qua cô và Doãn Tắc làm chuyện này chuyệnkia, hơn nữa là do cô bị gọi ra ngoài lúc nửa đêm nên mới lôi Doãn Tắc đi cùng. Nếu không phải vì nguyên nhân đó, cô cũng chẳng gặp Doãn Tắc và không thể làm mấy chuyện đó.
Cô là người trong cuộc còn không thể lường trước sự việc này, tại sao bố anh Tiểu Quách nắm thông tin nhanh như vậy? Chú Quách còn cùng cô bố cô uống rượu chúc mừng nữa chứ, chúc mừng chuyện gì không biết?
Lẽ nào anh Tiểu Quách đã sớm nhìn ra cô và Doãn Tắc có gì nên mới kể cho người nhà của anh ta nghe?
Thấy Cao Ngữ Lam không lên tiếng, ông Cao nói tiếp: "Bố mẹ vui lắm, các con hãy phát triển mối quan hệ, bố mẹ sẽ không gây áp lực cho con, thằng bé Tiểu Quách là người tốt, bố và mẹ con đều rất hài lòng, hai đứa có thể đến với nhau thật sự quá tốt
". Cao Ngữ Lam vô cùng hoảng hốt, cô vội kêu lên:"Bố, ý bố là con đang yêu anh Tiểu Quách?"
"Đúng rồi, ngoài Tiểu Quách ra thì còn ai vào đây nữa. Mấy hôm trước bố cậu ta đến thành phố A thăm con trai, ông ấy hỏi Tiểu Quách thấy con thế nào. Thằng bé nói con rất tốt, hai đứa cùng ăn cơm, con còn dẫn nó đi mua đồ dùng sinh hoạt cần thiết và giới thiệu bạn bè của con cho nó. Bố Tiểu Quách bảo với bố là tình cảm của hai đứa rất tốt". Ông Cao nói một thôi một hồi không ngừng nghỉ:
"Tiểu Quách là người chững chạc, có tinh thần trách nhiệm, làm việc gì cũng hết sức nghiêm túc, lại có công việc ổn định, không thói quen tật xấu xấu, thật sự là người rất được, rất xứng với con. Hai đứa hôm nay có thể phát triển tình cảm, không uổng công bố vắt óc tìm kế tác hợp cho hai đứa. Haha, đúng là không phải chuyện dễ dàng, bố mẹ và cô chú Quách đều cảm thấy rất vui".
"Con có yêu anh ấy bao giờ đâu" Cao Ngữ Lam càng nghe càng buốt giá trong tim, cô lẩm bẩm: "Bố ơi, con không yêu anh ấy đâu ạ
". Ông Cao đang thao thao bất tuyệt vui vẻ. Nghe Cao Ngữ Lam nói vậy, ông sững sờ trong giây lát rồi lại lên tiếng:"Không sao cả, không sao cả, chưa yêu cũng chẳng quan trọng.
Con hãy gặp gỡ cậu ta thêm một thời gian nữa là sẽ nảy sinh tình cảm ngay thôi".
"Con không yêu anh ấy
"Cao Ngữ Lam nhắc lại một lần nữa. Ngữ khí của cô không giống ngượng ngùng, cũng không giống tức giận khi bị nói trúng điểm yếu mà là giống như bị tổn thương, khổ sở giãy giụa. Ông Cao cả kinh:"Lam Lam, con làm sao vậy?"
"Bố, con không yêu anh ấy".
Lúc này Cao Ngữ Lam đã hình dung ra cảm nhận trong lòng cô. Cô vừa chìm trong cảm giác yêu đương với Doãn Tắc, tự dưng có người nói cô và anh Tiểu Quách yêu nhau. Chuyện xảy ra ba năm trước tái diễn, khiến lòng cô tê tái.
Người nhà Quách Thu Thần tưởng cô và anh ta là người yêu, vậy thì tất cả đồng nghiệp ở cơ quan bố cô đều đã biết. Thành phốC nhỏ như vậy, trong cơ quan bố cô còn có cả bố mẹ của bạn bè cô, bọn họ nhất định cũng sẽ biết, cuối cùng tất cả bạn học của cô đều nghe tin này.
Cô và Quách Thu Thần rõ ràng chẳng có quan hệ gì. Nếu cô và Doãn Tắc phát triển thuận lợi, cô sẽ đưa Doãn Tắc về nhà mình, đến lúc đó...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!