Doãn Tắc không vội trả lời, ngược lại chỉ lẳng lặng nhìn Cao Ngữ Lam một lúc rồi hỏi: "Lẽ nào em chưa từng hỏi qua cô ta?"
"Tất nhiên tôi hỏi rồi".
"Vậy cô ta trả lời thế nào?"
Cao Ngữ Lam mở miệng định trả lời, cô đột nhiên cảnh giác liếc Doãn Tắc: "Là tôi hỏi anh cơ mà, sao anh lại muốn moi tin của tôi"
Doãn Tắc phì cười:
"Tôi đâu có moi tin của em, chỉ là muốn biết tại sao sau khi bị oan tức em lại bỏ trốn mà không đi tìm cô ta tính sổ, chỉ biết tự làm khổ mình và đi uống rượu giải sầu. Em nói xem, em có phải là con rùa rụt cổ không?"
Cao Ngữ Lam cắn môi, rà soát lại từ đầu đến cuối sự việc đó, cô nói lúng túng:
"Vậy tôi còn có thể làm sao? Có tấm ảnh làm bằng chứng, mọi người đều không tin tôi. Anh biết không, tấm hình đó chụp Ôn Sa ôm hôn một cô gái ôm hôn, cô gái đó nhìn từ đằng sau rất giống tôi. Tấm hình được gửi đến đến tất cả hộp thư trong công ty, mọi đồng nghiệp đều nhìn thấy. Bọn họ đều nhìn tôi bằng ánh mắt khó có thể chịu đựng. Anh nói thử nói xem, dù tôi có đánh Ôn Sa một trận thì cũng có thể thay đổi được gì? Không chừng những người khác sẽ càng sẽ nghĩ bậy bạ".
Giọng nói của Cao Ngữ Lam yếu ớt đến mức Doãn Tắc không kìm chế nổi vuốt nhẹ lên đầu cô: " Em quá để ý đến con mắt nhìn của người khác."
Cao Ngữ Lam cắn môi, đúng là cô rất để tâm đến cái nhìn của người khác, vì vậy lúc cô bị vu cáo hãm hại nói cô bắt cá hai tay phụ lòng mối tình đầu ở thành phố C, bị bạn bè khinh bỉ, đánh giá cô là người không chung thủy, ý nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc bấy giờ là rời khỏi nơi đó.
Vì vậy cô mới một mình đến thành phố A, cô tự hứa với bản thân nhất định trở về một cách vẻ vang.
Sau đó trong công việc đầu tiên, cô bị sếp vu cáo phạm phải sai lầm lớn, ánh mắt của các đồng nghiệp khiến cô rất buồn, mọi người đều cảm thấy cô không có bản lĩnh lẫn năng lực, cô đã tự nhủ nhất định cô phải tìm được một công việc tốt ở công ty lớn, để bọn họ không thể xem thường cô.
Cuối cùng cô cũng được như ý, tập đoàn Hằng Viễn thực lực hùng hậu, lương bổng không tồi, công việc lại giúp cô cô phát huy đúng sở trưởng của mình.
Cao Ngữ Lam còn nghĩ một thời gian nữa cô nhất định có thể xác lập vị trí trong giới, nhưng không ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy…
Cao Ngữ Lam thở dài, buồn bã nằm bò trên mặt bàn: "Nếu chuyện này xảy ra với anh, anh có bận tâm không?"
Doãn Tắc cười cười, lại xoa đầu Cao Ngữ Lam:
"Tôi bận tâm chứ, nhưng từ rất lâu rồi tôi nghiệm ra bận tâm cũng vô dụng thôi. Đối với những người không liên quan đến em, em để ý đến bọn họ làm gì?"
Hiếm có dịp được chứng kiến bộ dạng nghiêm túc của Doãn Tắc, Cao Ngữ Lam không khỏi tò mò: "Anh cũng từng gặp sự việc tương tự?"
"Tất nhiên."
Doãn Tắc rót thêm nước vào cốc Cao Ngữ Lam, cũng rót một cốc cho mình và cầm lên uống một ngụm.
"Cũng từng gặp sự cố biệt như tôi?" Cao Ngữ Lam không tin, cô nghĩ loại chuyện xúi quẩy như thế này không phổ biến mới phải.
"Em cho rằng mình là trường hợp đặc biệt hay sao? Tôi đương nhiên cũng từng trải qua." Doãn Tắc lại uống một ngụm nước.
"Cho nên anh từng bị đàn ông cưỡng hôn?"
"Phụt…
"Doãn Tắc vội quay đầu, phun toàn bộ nước trong miệng xuống đất. Mặt bàn may mắn thoát khỏi kiếp nạn, Doãn Tắc quay lưng ho liên tục. Cao Ngữ Lam đột nhiên cảm thấy vui mừng, cô chống tay trên mặt bàn, giơ một tay vỗ lưng Doãn Tắc, nhại theo ngữ điệu của anh:"Người anh em này, sao chẳng lịch sự gì cả
". Ha ha ha, cô thắng một ván. Bộ dạng của anh chàng khiến cô không nhịn được cười. Doãn Tắc dứt cơn ho, quay đầu nhìn Cao Ngữ Lam. Khi cô cười, khóe mắt hơi cong cong, gò má hồng hào. Doãn Tắc cảm thấy da mặt hơi nóng, anh vội vàng ho khan hai tiếng rồi làm ra vẻ nghiêm túc:"Em bị bad guy cưỡng hôn?
"Cao Ngữ Lam tắt nụ cười đồng thời lắc đầu. Cô vừa định mở miệng, điện thoại di động bỗng đổ chuông. Cao Ngữ Lam cúi đầu nhìn, là ông bố thân yêu của cô gọi tới, cô giơ tay ra hiệu cho Doãn Tắc, bấm điện thoại trả lời." A lô, Bố ạ!
Vâng, đúng vậy, con nhận được đồ rồi. Bố muốn hỏi chuyện này đúng không ạ? Dạ, con có cùng anh ấy ăn cơm. Anh Tiểu Quách nói với người nhà của anh ấy rồi à? Nói thì nói không sao cả, chúng con chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm.
Bố đừng nghĩ linh tinh, không xảy ra chuyện gì cả, con chỉ cảm ơn người ta mà thôi, con không có ý khác …"
Ông Cao thao thao bất tuyệt ở trong điện thoại, nào là người nhà Quách Thu Thần gọi điện hỏi anh ta, người ta nói có ấn tượng rất tốt với Cao Ngữ Lam, còn cùng cô ăn cơm, anh ta cảm thấy không tồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!