Chương 14: Bánh bao có khí phách

Bất cứ người nào nhìn thấy một con chó to đùng sủa gâu gâu lao về phía mình đều muốn bỏ chạy theo phản xạ, Quách Thu Thần cũng không ngoại lệ.

Đúng lúc này, Cao Ngữ Lam lại hét lớn thúc giục, thế là Quách Thu Thần chạy thục mạng theo Cao Ngữ Lam mà không kịp nghĩ xem anh ta có phải là mục tiêu của con chó kia hay không.

Hai người hớt hơ hớt hải chạy về nhà hàng "Thực", bộ dạng của họ thảm hại đến mức người nhân viên tiếp tân giật mình. Anh chàng nhân viên vội gọi điện lên tầng trên thông báo cho Doãn Tắc.

Doãn Tắc nhảy ba bước một xuống lầu, thấy Cao Ngữ Lam đưa chó đi khám bệnh còn có thể lượm một người đàn ông đem về, anh hết nói nổi. Nghe đến vụ hai người chỉ vì Man đầu ăn trộm bánh của con chó béc giê trước cửa bệnh viện mà bị chó lớn truy sát, Doãn Tắc càng bó tay.

Doãn Tắc nhìn hai người một chó hồi lâu, sau đó chỉ tay vào con Man đầu: "Đợi tao bận xong tao sẽ giải quyết mày

". Tuy câu này là nói với Man đầu nhưng không hiểu tại sao Cao Ngữ Lam cảm thấy cô cũng có trách nhiệm liên đới, vì vậy cô không dám bỏ về. Quách Thu Thần càng không hiểu xảy ra chuyện gì, anh ta cũng không dám cáo từ. Quách Thu Thần dõi theo bóng lưng Doãn Tắc, hỏi nhỏ Cao Ngữ Lam:"Bạn trai cô à?"

Cao Ngữ Lam lắc đầu: "Không quen lắm, tôi và chị gái anh ta là bạn bè

". Cô nói rất khẽ, chỉ sợ Doãn Tắc tai thính có thể nghe trộm dù cách một tầng lầu, anh chàng đó bụng dạ hẹp hòi, chắc chắc sẽ không hài lòng khi cô tỏ thái độ xa cách anh ta, cô nên đề phòng thì hơn. Quách Thu Thần gật đầu, đồng thời giữ im lặng. Anh ta cầm cốc nước nhân viên tiếp tân đưa đến uống hai ngụm rồi lại hỏi:"Con chó này của ai?". Thấy Man đầu cuộn người nằm trong lòng Cao Ngữ Lam, bộ dạng rất đáng yêu, anh bất giác giơ tay vuốt nhẹ đầu nó.

"Là chó của anh ấy

". Cao Ngữ Lam ngó lên tầng trên, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:"Tôi chỉ giúp anh ấy thôi, không có gì đâu".

Quách Thu Thần lại gật đầu, nhất thời không biết nói chuyện gì. Hai người ngồi yên một chỗ, Quách Thu Thần thầm nghĩ trong lòng anh ta nên cáo từ. Đúng lúc này, nhân viên tiếp tân mang bánh ngọt và đồ uống đến, nói đại ca dặn hai vị đợi đại ca một lát.

Quách Thu Thần cảm thấy khó xử, người ta đã lên tiếng chào hỏi, anh ta không trực tiếp gặp mặt chào tạm biệt thì hình như không lịch sự cho lắm, còn ngồi ở đây lại không biết nói chuyện gì với Cao Ngữ Lam, bầu không khí hơi ngượng ngập.

Cuối cùng, Quách Thu Thần nói anh ta đi ra xe lấy đồ của bố Cao mang về đây.

Cao Ngữ Lam lập tức đồng ý, cô thở phào nhẹ nhõm khi Quách Thu Thần khuất bóng. Lần trước coi mắt không thành nên lần này gặp lại Quách Thu Thần, Cao Ngữ Lam cảm thấy thật sự không thoải mái. Cô cầm một quyển sách lên đọc trong lúc chờ đợi Doãn Tắc.

Một lúc sau, Doãn Tắc và một người đàn ông trung niên đi xuống. Hai người cười cười nói nói vui vẻ. Ra đến cửa, người đàn ông trung niên cảm ơn Doãn Tắc, bảo mọi việc cứ quyết định như vậy rồi mở cửa đi mất.

Sau khi khách hàng ra về, Doãn Tắc quay đầu về phía ghế so­fa, nơi có Cao Ngữ Lam và Man đầu, nụ cười trên môi anh biến mất. Cao Ngữ Lam và Man đầu không hẹn cùng so vai rụt cổ.

Doãn Tắc không lên tiếng, anh tiến lại gần bế con Man đầu rồi đi tới góc tường và đặt Man đầu xuống đất. Doãn Tắc kéo hai chân Man đầu bám lên bờ tường tạo tư thế đứng thẳng người. Man đầu muốn thả chân xuống nhưng lại bị Doãn Tắc kéo chân đứng thẳng.

Doãn Tắc trừng mắt với Man đầu: "Bây giờ mày giỏi rồi, dám cướp đồ ăn phải không?

". Man đầu nghểnh mặt, chớp chớp mắt, nhìn Doãn Tắc bằng một vẻ đặc biệt vô tội."Mày đừng nhìn tao, làm ra vẻ đáng yêu cũng vô dụng thôi. Hãy đứng ở đó nửa tiếng rồi tính sau

". Doãn Tắc nói xong, chăm chú theo dõi Man đầu một lúc rồi đột nhiên quay người đi lên gác. Anh vừa khuất dạng, Cao Ngữ Lam liền lao đến bên cạnh con Man đầu, lên tiếng an ủi nó:"Man đầu, đừng sợ, cố kiên trì thêm một lúc nhé. Nửa tiếng trôi qua nhanh thôi, mà không cần đến nửa tiếng đâu, chị sẽ xin anh ta tha cho em

". Man đầu dùng đôi mắt nhỏ vô cùng oan ức vô cùng buồn bã nhìn Cao Ngữ Lam, trong khi nó vẫn đứng thẳng người hai chân bám vào bờ tường không nhúc nhích. Cao Ngữ Lam đau lòng chết đi được, vỗ về đầu nó:"Ngoan, cố gắng chịu đựng thêm một lúc nữa

". Nói đến đây, Doãn Tắc từ trên gác đi xuống. Anh cầm một cái bát tô, bên trong chứa nhiều bánh quy dành cho chó. Thấy Cao Ngữ Lam ngồi xổm bên cạnh con Man đầu, Doãn Tắc coi như cô không tồn tại, chỉ hừ một tiếng rồi đặt cái bát xuống trước mặt Man đầu. Cao Ngữ Lam vui mừng nói với Man đầu:"Em xem đi, có bánh đây này. Khi nào phạt xong em có thể ăn bánh. Man đầu cố kiên trì thêm một lúc nữa. Doãn Tắc lườm cô:Ai nói có thể ăn?"

"Không thể ăn?" Cao Ngữ Lam sững người. Lúc này, con Man đầu bắt đầu vặn vẹo thân hình, mứt không dời khỏi cái bát đựng bánh. Nó vừa động đậy lập tức bị Doãn Tắc nạt nộ: "Mày dám?

"Man đầu lại đứng im không động đậy. Doãn Tắc lên tiếng:"Thiếu một cái bánh sẽ phạt mày đứng thêm nửa tiếng nữa

". Cao Ngữ Lam há hốc miệng, mở to mắt nhìn Doãn Tắc rồi nhìn xuống cái bát và con Man đầu. Anh chàng này tàn nhẫn quá! Cao Ngữ Lam thử xin cho Man đầu:"Anh hãy đổi cách giáo dục khác dịu dàng hơn có được không? Nó có hiểu anh nói gì đâu, anh phạt nó như vậy chẳng phải lãng phí cảm xúc của anh hay sao?"

"Không sao, tôi thừa cảm xúc

". Một câu ngắn gọn của Doãn Tắc khiến Cao Ngữ Lam cứng họng. Cao Ngữ Lam cố gắng kìm chế không lườm anh. Trong lòng Cao Ngữ Lam thầm nghĩ, anh chàng này đúng là cảm xúc phong phú đa dạng có thừa."Hay là để ngày khác phạt nó đi, bây giờ nó vẫn đang bị ốm".

"Nó dám đi cướp đồ ăn từ miệng con chó lớn, khả năng hồi phục sức khỏe của nó hơn cả chó địa cầu rồi, chắc nó là chó ngoài hành tinh

". Doãn Tắc bày vẻ mặt kinh ngạc, chỉ tay vào con Man đầu:"Man đầu, mày mau khai thật đi, mày đến từ hành tinh nào hả?

". Man đầu đâu có hiểu lời Doãn Tắc. Nó lặng lẽ quan sát sắc mặt anh rồi lại quay sang nhìn bát bánh quy. Bộ dạng của nó vô cùng tội nghiệp. Cao Ngữ Lam lại thấy xót thương, cô trừng mắt với Doãn Tắc:"Anh đừng chọc Man đầu nữa, nó đáng thương quá cơ".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!