Chương 46: Qua lại

Ông Mạc bị y vung ra tới lảo đảo, nhưng vẫn nói cho hết câu tiếp theo:

"Dùng sai lầm của người khác trừng phạt chính mình là hành vi ngu ngốc nhất."

An Hách không nói gì, ông Mạc chỉ vào mặt y:

"An Hách trò rất ngu ngốc."

Đó là lần đầu tiên An Hách bị người khác chỉ vào mặt mắng ngu ngốc, cũng là lần đầu tiên bị mắng ngu ngốc mà không nổi giận, cũng không có ra tay đánh người. Y giống như bị điểm huyệt, đứng ở bờ hào tối đen chỉ có thể nhìn thấy mái tóc bạc của ông Mạc.

Khi gió thổi tới, chín phần mười tóc bạc che đi cái đầu hói của ông Mạc trong đêm bị gió thổi làm cho bay lên, An Hách nói:

"Thầy Mạc, thầy bị hói kìa."

"Bị trọc lâu rồi, em có sẵn lòng khi có chuyện thì đến tán gẫu với thầy không, biết đâu thầy còn vui đến dài ra được mấy cọng," Ông Mạc lấy gói thuốc lá ra, rút một điếu đưa cho y, Nói chuyện nhé?

An Hách đã không còn nhớ rõ bản thân rốt cuộc đã có bao nhiêu thay đổi là vì ông Mạc, y chỉ biết mỗi khi có chuyện đều từ từ nói với ông, gia đình y, ba mẹ y, nỗi sợ hãi, cơn tức giận, những điều mà y không hiểu… Hiện tại xem ra, ông Mạc cũng chẳng phải tài giỏi gì, cũng không nghiên cứu gì về tâm lý học, mà chỉ bằng sự kiên nhẫn, luôn sẵn lòng lắng nghe, không bao giờ dễ dàng phủ định thái độ của một người.

Sau khi tốt nghiệp, An Hách chưa từng cùng bạn học đi thăm ông Mạc lần nào, y chỉ muốn đi một mình, cùng ông ấy uống trà rồi tâm sự.

Năm trước, ông Mạc phải nằm viện vì sỏi mật song không cho ai đến thăm, giờ cuối cùng cũng xuất viện. An Hách lấy điện thoại ra coi ngày, tính vào cuối tuần, sau lễ khai giảng sẽ đi thăm ông.

Đối với An Hách mà nói ông Mạc là người rất quan trọng. Bởi vì ông Mạc mà y đã thi vào ngành sư phạm. Ông Mạc nói, đừng bao giờ để cảm xúc không vui của mình ảnh hưởng đến người xung quanh, không ai sẽ mãi bao dung cho em đâu.

Điểm này y đã làm được, tuy rằng phương thức có lẽ hơi… không đúng lắm.

Lúc Lưu Giang dẫn bạn gái tới, cả đám đều vỗ tay rần rần, tiếng vỗ tay liền kéo An Hách từ trong hồi ức trở về, y có chút hoảng hốt cũng vỗ tay theo.

"Bạn gái tôi nè, tên là Lữ Diệp."

Lưu Giang giới thiệu người yêu cho mọi người, vẻ mặt rạng rỡ.

Có điều cái tên Lữ Diệp này lại khiến An Hách ngẩn người ra, lúc ngẩng đầu nhìn qua Lữ Diệp, cô cũng vừa lúc nhìn y, hai giây sau, Lữ Diệp chỉ vào An Hách cười khẽ: Thầy An?

Cô Lữ. An Hách đứng lên gật đầu, Lữ Diệp là nhân viên sở giáo dục, An Hách cũng không quen cô mà chỉ là mới gặp qua mấy lần.

Quen à? Tống Chí Bân giật mình.

Lữ Diệp cười, ngồi xuống:

"Lúc An Hách lên tiết thao giảng, tôi có đến dự, tiết học rất hay, hồi đó không phải còn được xếp nhất à."

Ồ, không ngờ đấy!

Lâm Nhược Tuyết vỗ lên vai An Hách.

An Hách khẽ cười, không nhiều lời.

Lữ Diệp xuất hiện khiến y đột nhiên cảm thấy bất an vô cùng, y liếc mắt nhìn qua Lưu Giang.

Lưu Giang đã chơi với y nhiều năm như vậy, đối với ánh mắt này hắn liền ngầm hiểu, vừa nhìn nhãn hiệu của đồ ăn vừa cười nói:

"Nếu mà biết trước hai người quen nhau, anh đã lén hỏi An Hách về em rồi."

Anh thôi đi, Lữ Diệp cũng cười lên,

"Sớm biết rằng anh là bạn của An Hách, thế nào em cũng phải hỏi thăm anh ấy tình hình của anh."

An Hách nhẹ nhàng thở ra, Lưu Giang chưa từng nhắc tới y với Lữ Diệp, vậy mấy chuyện khác của y sẽ càng không nói đến thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!