Chương 37: Na quý phi

An Hách trầm mặc trong chốc lát, đóng cửa trên nóc lại rồi mở cửa xe ra, "Thôi, vào ăn đi."

Na Thần không nói gì, ôm ống tiết kiệm cùng xuống xe.

"Cái này không cần cầm theo đâu," An Hách nhìn ống tiết kiệm trên tay hắn, "cứ để trên xe đi."

"Quên mất." Na Thần cười khẽ rồi đặt ống tiết kiệm xuống ghế xe.

Cửa hàng các món nướng này được bài trí rất ổn, sạch sẽ gọn gàng, lại không có khói hay dầu mỡ gì, làm ăn tốt nên dù đã qua giờ ăn nhưng vẫn đông khách như thường.

Lúc vào cửa, vừa hay có một bàn mới ăn xong đang đứng dậy ra về, An Hách chuẩn bị bước qua thì bị Na Thần kéo lại: "Ngồi bên cửa sổ đi."

"Bên cửa sổ không có chỗ ạ." Cô gái dẫn đường đi bên cạnh nói.

Na Thần không để ý cô bé, nhìn An Hách nhắc lại lần nữa: "Bên cửa sổ."

"Vậy chờ chút." An Hách có chút bất đắc dĩ. Y rất đói, lại bị hương thơm trong quán ập tới khiến bụng y càng thêm cồn cào, song Na Thần có vẻ nếu không phải bên cửa sổ thì nhất quyết không ngồi nên y đành phải đứng lại. Cô bé nhân viên chắc cảm thấy hai người bọn họ thật kỳ lạ, nên nhìn một lát rồi đi đón khách khác.

"Có cái gì khác nhau sao? Bên cửa sổ hay chỗ khác thì khác cái gì." An Hách quay đầu nhìn Na Thần.

"Tôi đổi chỗ ăn." Na Thần không trả lời vấn đề của y, đột nhiên xoay người đi về phía cửa.

"Ài!" An Hách ngẩn người rồi nhanh chóng theo sau, "Sao thế?"

Na Thần không nói gì, vẫn mải miết đi về phía trước, khi trở về cạnh xe mới dừng lại nói một câu: "Tôi thấy dì hai."

"Dì hai của cậu?" An Hách quay đầu lại, ở trên đường xuyên qua lớp thủy tinh nhìn vào quán, bên trong hơi nóng bốc lên hừng hực, y không nhìn ra được ai là dì hai của Na Thần cả, "Cậu không muốn gặp dì cậu à?"

"Chắc bà đó cũng chẳng muốn gặp tôi đâu," Na Thần cười, "Vào năm mới thế này nữa chứ."

Nụ cười của Na Thần mang theo chút khinh thường. An Hách thật không hiểu nhưng y cũng không hỏi nhiều, do dự trong chốc lát, y kéo cửa xe ra: "Vậy cậu nói đi chỗ nào đi."

"Chúng ta qua quán bên đường đi," Na Thần chỉ tay sang đường đối diện, "Qua đó đi, bên đó có một quán thịt nướng quây bạt sao? Tôi muốn ăn bên đấy."

"Đi thôi." An Hách lên xe, quán thịt nướng có bạt che kia…

Hồi học đại học, An Hách cũng thường xuyên qua đó ăn, cái cảnh cứ vào trời lạnh là đám sinh viên nghèo lại chen chúc nhau trong quán vừa để tránh gió Bắc vừa ăn thịt nướng thật thú vị. Nhưng sau khi tốt nghiệp y liền không đi nữa, huống chi đó còn là khi đông người cùng ăn, giờ chỉ có mỗi y và Na Thần, ăn được một nửa chắc bị cóng luôn quá.

Song trông Na Thần lại rất hào hứng, bữa này vốn là để chúc mừng sinh nhật hắn nên An Hách không nói gì chỉ lái xe thẳng qua.

"Ba tôi mới chết vào năm ngoái," Na Thần ngồi ở trên xe trầm mặc trong chốc lát, cúi đầu sờ mũi ống heo tiết kiệm, "Mấy người dì bảo tôi là điềm xấu."

"Điềm xấu gì?" An Hách khẽ nhíu mày.

"Ba tôi…" Na Thần nhìn thoáng qua phía An Hách, nói rất nhỏ, "Gặp tai nạn giao thông, ban ngày ban mặt, đâm vào một cái xe tải đậu ven đường, ai cũng bảo ông ta điên rồi."

An Hách im lặng, ngón tay của Na Thần gõ nhẹ lên cửa kính xe, cười nói: "Mợ tôi nói, nếu ai ở cạnh người điên sẽ bị ảnh hưởng… Không chừng tôi cũng, tôi cũng có thể truyền bệnh đấy."

An Hách vẫn không nói lời nào, Na Thần quay đầu sang nhe răng với y: "Sợ không?"

"Sợ cái gì," An Hách cũng quay qua nhe răng lại với hắn, "Tôi đây là chuyên trị các loại bệnh thần kinh đấy."

Na Thần sửng sốt một chút rồi cười, ôm ống tiết kiệm cười rất lâu mới kéo giọng thở dài. Đây là lần đầu tiên An Hách nghe thấy Na Thần thở dài, đó là cái thở dài có quá nhiều cảm xúc mà y không sao phân tích ra được, vì thế y lại trầm mặc .

Quán rất náo nhiệt, đám đông vừa uống rượu vừa xé họng ra chém gió thật đúng là đặc sắc, vừa xốc mành lên là có thể bị chôn trong tiếng ồn ào cùng hơi nóng phả lên hầm hập.

Hai người tìm một bàn ở góc hẻo lánh rồi ngồi xuống, lúc chọn đồ Na Thần vô cùng hào hứng, hắn chọn không ít thịt. An Hách phát hiện ra hắn không phân biệt được các loại thịt với nhau, cứ lấy ra xâu nào là lại hỏi An Hách đây là cái gì.

"Cậu chưa ăn thịt nướng đúng không?" An Hách nhịn không được hỏi một câu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!