Chương 30: (Vô Đề)

Mấy người sau đó cũng vừa mắng vừa chúc mừng. An Hách nhìn vài lần rồi nhanh chóng thoát QQ.

Cái lần Lâm Nhược Tuyết gọi điện cho y vào năm ngoái cũng từng nhắc tới Lý Đình lần trước đưa đi cùng, hai người rất ổn định, giờ cả Lưu Giang cũng có người đi cùng vào lễ tình nhân. Xem đoạn nhật ký trò chuyện ban nãy, đám Tống Chí Bân cũng hô hào muốn cố gắng.

Thành viên hội nhỏ độc thân này dần giảm bớt, điều này khiến An Hách đột nhiên có một cảm giác không thể nói rõ thành lời.

Ài… An Hách thở dài thườn thượt, đứng dậy đi vào phòng tắm, xả nước ấm vào bồn.

Chậm rãi bước vào bồn tắm hơi nóng tỏa lên, An Hách mở video trong máy tính lên, điều chỉnh âm thanh lên lớn nhất, sau đó đứng ở trước gương rồi từ từ cởi từng cái áo, cái quần trên người xuống.

Hơi trắng trong phòng lan ra từng chút một, phía sau là tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ từ máy tính truyền ra kích thích thần kinh y. An Hách nhắm mắt lại, chống một tay lên tường, tay còn lại trượt xuống bên dưới.

Theo tiếng rên rỉ tràn ngập bên tai mà không ngừng vuốt ve theo tiết tấu, ham muốn của An Hách bị khơi mào thành công, cơn lửa tình nhảy lên trong thân thể nhưng rất nhanh có cảm giác căm tức khi y phát hiện ra trước mắt mình đều là Na Thần.

Xương quai xanh xinh đẹp của Na Thần, tấm lưng cong với đường nét rõ ràng, vùng bụng phẳng lì, cùng cái mông căng đầy…

An Hách hừ một tiếng trầm thấp, cúi đầu xuống, động tác trên tay trở nên nhanh hơn.

Nhánh hoa trên thảo nguyên: Thật không đi ra hả?

Dọa ↘ chết ↙ mÀy : h0k

Nhánh hoa trên thảo nguyên: Có phải cạnh mày có người nào không? Ông thầy kia hả?

Dọa ↘ chết ↙ mÀy : h0k, lE tjnk nhAn 0ng dj voj vk thj kEu tuj dj thE0 lAm j (Không, lễ tình nhân ông đi với vợ thì kêu tôi theo làm gì?)

Nhánh hoa trên thảo nguyên:

Ngày đó nhà vợ tao có họ hàng tới chơi nên không đi được! Với cả tình trạng mày thế làm tao không yên lòng, tính kêu mày đi đổi không khí xem sao.

Dọa ↘ chết ↙ mÀy :

Tôi ở nhà ngủ

Nhánh hoa trên thảo nguyên: Mày gọi điện thoại cho tao đi, ngay luôn

Na Thần do dự một lát rồi lấy điện thoại ra gọi cho Lý Phàm.

Giờ mày đang ở đâu? Lý Phàm nghe máy.

Bãi đỗ xe.

"Ngày kia là lễ tình nhân đó, thật không đi chơi một chút hả?"

"Đi chơi với ông để ngủ hả." Na Thần rút một điếu thuốc ra châm.

Cái đệt, Lý Phàm ngẩn người rồi cười,

"Được đấy, ông để cho mày làm, đi không."

Không. Na Thần cười.

Mẹ mày, Lý Phàm mắng một câu rồi không nói thêm nữa,

"Vậy nếu đổi ý thì gọi điện thoại cho tao nhé, hoặc cứ đi thẳng tới Phí Điểm, tao hẹn với bọn David ở Phí Điểm rồi."

Ừ. Na Thần cúp máy, rồi ném điện thoại sang một bên.

Ngày kia là lễ tình nhân, Na Thần nhìn tấm lịch treo trên vách tường. Lịch là do hắn vẽ, mỗi tháng hắn đều cẩn thận vẽ ra tấm lịch, dùng cọ màu để điền ngày, còn khi tâm trạng tốt hắn còn có thể đối chiếu với hoàng lịch để chú thích cả ngày tốt, ngày xấu lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!